Chương 248:

 

Mười phút sau, Lâm Vũ cùng đám người Vệ Công Huân về tới phòng bệnh của Trịnh Vân Hà.

 

Lâm Vũ lại bắt mạch cho Trịnh Vân Hà lần nữa, bệnh tình hơi có chuyển biến xấu, nhưng vấn đề không lớn, vẫn ở trong phạm vi khống ché.

 

Lâm Vũ để Trịnh Vân Hà nằm thẳng, đem quần áo xốc lên để lộ ra bụng, sau đó lấy ra ngân châm long phượng từ trong hòm thuốc, nói với Trịnh Vân Hà: “Dì, có lẽ sẽ hơi đau, ngài có nhịn một chút.”

 

“Yên tâm đi, dì không yếu đuối như vậy.” Trịnh Vân Hà cười cười, nắm chặt tay Vệ Công Huân, hơi có chút khẩn trương.

 

Lần châm cứu này của Lâm Vũ nghiêm túc hơn so với bất luận lần nào trong quá khứ, lấy ra tất cả đều là châm dài 20cm, ngưng thần chăm chú châm cứu trên bụng Trịnh Vân Hà.

 

Năm cây ngân châm cắm xuống, đã qua ước chừng 20 phút, mỗi một cây đều cắm thẳng tới ổ bệnh ung thư ở dạ dày.

 

Lâm Vũ dùng ngón tay thay phiên vân vê năm cây ngân châm, đem linh lực trong cơ thể chậm rãi đưa vào ổ bệnh ở dạ dày của Trịnh Vân Hà, thông qua linh lực giết chết tế bào ung thư.

 

Bản chất tác dụng giống với trị liệu bằng hóa chất của Tây y, nhưng so sánh với tác dụng phục cực lớn của trị bệnh bằng hóa chát, loại phương pháp này càng an toàn, càng trực tiếp, không hề có tác dụng phụ, hơn nữa đau đớn rất nhẹ, làm giảm bớt đi cực đại thống khổ cho người bệnh trong quá trình trị liệu.

 

Nửa giờ qua đi, trên trán Lâm Vũ đã phủ kín một tầng mồ hôi, môi trắng bệch, hiển nhiên là thể lực tiêu hao quá nhiều.

 

“Gia Vinh, cậu không sao chứ?” Vệ Công Huân vội vàng nói.

 

“Không sao.”

 

Lâm Vũ thở nhẹ một hơi, đem châm rút ra, sau đó kê một đơn thuốc, để Vệ Công Huân đi Hồi Sinh Đường bốc thuốc, nhanh chóng sắc thuốc cho Trịnh Vân Hà để củng cố thêm tác dụng trị liệu.

 

“Gia Vinh, phương pháp này có thể được không?” Trịnh Thế Phàm thấy Lâm Vũ châm máy châm liền xong việc, trong lòng vô cùng không yên tâm.

 

*Thế Phàm!”

 

Không đợi Lâm Vũ trả lời, Vệ Công Huân đã lạnh giọng quát anh một câu.

 

Hiện giờ Vệ Công Huân đem tất cả hy vọng ký thác lên người Lâm Vũ, cho dù là Lâm Vũ trị không khỏi, ông cũng chấp nhận. Dù sao so với đem vợ mình giao cho loại cặn bã trong ngoài không đồng nhất như Tàng Địch An còn tốt hơn nhiều.

 

“Trịnh tổng, ngài yên tâm đi, mỗi ngày tôi đều sẽ tới châm cứu cho dì, chỉ cầẦn kiên trì uống thuốc, không cần máy ngày bệnh tình sẽ có chuyển biến tốt đẹp.” Lâm Vũ mang theo mỉm cười nói.

 

“Vệ cục, đây néu xảy ra vấn đề gì, bệnh viện chúng tôi sẽ không phụ trách!” Thiết Diêm Vương đứng ngoài cửa xem kịp thời lên tiếng.

 

Ông không tin Lâm Vũ chỉ dựa vào mấy cây ngân châm châm một lần mà có thể đạt được hiệu quả trị liệu. Vì vậy trước tiên ông phải nói rõ ràng, miễn cho đến lúc đó Vệ Công Huân lại giận chó đánh mèo với bệnh viện bọn họ lần nữa.

 

*Yên tâm đi, tôi không cần bệnh viện không ra gì của các người phụ trách.” Vệ Công Huân lành lạnh nói, nhìn cũng không thèm ngẳng đầu liếc một cái.

 

Liên tiếp 5 ngày Lâm Vũ đều tới châm cứu cho Trịnh Vân Hà, mà trong 5 ngày này, khuôn mặt nguyên bản tái nhợt của Trịnh Vân Hà cũng là mắt thường có thẻ thấy mà hồng nhuận lên.

 

Trịnh Vân Hà lại làm kiểm tra tỉ mỉ năm hạng mục một lần nữa, kết quả hiển thị tế bảo ung thư đình chỉ lan rộng không nói, hơn nữa khu ổ bệnh ung thư còn giảm bớt ít nhất 2/51 Sau khi Thiết Diêm Vương cùng chúng bác sĩ khoa ung thư nhìn đến kết quả kiểm tra đềm tắm tắc kêu lạ, kinh ngạc cảm thán không thôi.

 

Vệ Công Huân càng là cổ họng nghẹn ngào, vui quá mà khóc, gắt gao nắm lấy tay Trịnh Vân Hà, nói không ra lời.

 

*Thối lưu manh, anh quá lợi hại!”

 

Vệ Tuyết Ngưng hưng phấn nhảy dựng lên ôm chặt lấy Lâm Vũ, cả người cơ hồ đều treo trên người anh.