Chương 28: Khách Tới Cửa

Lâm Vũ thấy trong phòng khách nhiều người như vậy không khỏi sững sờ.

“Gia Vinh đây là chú Lê và cô Tôn, sao vậy con không nhận ra à?” Giang Kính Nhân vội nhắc anh chào người ta.

“Chắc chưa tỉnh ngủ rồi.” Chú Lê cười ha hả nói, có hơi châm biếm.

“Chào cô chú ạ.” Lâm Vũ vội vàng chào hỏi qua.

“Hà Gia Vinh, tháng ngày ăn không ngồi rồi có thoải mái không?” Lê Hiếu Thiên cười đều nói, bao năm không gặp, tên vô dụng này vẫn không khác gì.

“Ừm, vẫn tốt.” Lâm Vũ vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn hơi lơ mơ trả lời theo bản năng.

“Ha ha ha…”

Chú Lê và cô Tôn không kìm được cười thành tiếng.

“Gia Vinh vẫn thú vị như thế nhỉ.” Chú Lê ẩn ý nói.

Nếu như là trước đây, Giang Kính Nhân cũng chẳng quan tâm người khác châm chọc Lâm Vũ như vậy, thậm chí ông còn nói theo vài câu.

Nhưng giờ khác xưa rồi, giờ Lâm Vũ trong mắt ông là bảo bối quý giá, bị nhà ông Lê chế nhạo như vậy trong lòng ông dĩ nhiên vô cùng khó chịu, có điều dù sao người ta cũng là khách từ xa tới, ông cũng không tiện phản bác.

` Ẵ “Ái chà, ông Lê, bà Tôn, mọi người cuối cùng cũng tới rồi!”

Lý Tố Cầm đi dạo phố về nghe thấy nhà ông Lê tới rồi, vội vàng quay về, tiện đường đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, vừa thay giày vừa đưa tới trước mặt Lâm Vũ: “Gia Vinh, Gia Vinh, mau, nhặt rau rồi rửa đi.”

“À.” Lâm Vũ vội nhận lấy đồ ăn đi vào nhà bếp.

Lê Hiếu Thiên nhìn theo bóng người Lâm Vũ thì cười đều một tiếng, thầm mắng một câu thằng ranh vô dụng.

Giang Nhan sau khi giặt xong quần áo thì vào nhà bếp giúp Lâm Vũ, lúc rửa rau cô véo mạnh vào eo của Lâm Vũ một cái, lạnh lùng nói: “Tối hôm qua gáy to như vậy, làm phiền tôi chết mát.”

Thật ra Lâm Vũ ngủ ít khi ngáy, cô đang trút giận từ Giang Kính Nhân sang người Lâm Vũ.

“Ái trời, nói như kiểu cô không nói mớ vậy, hơn nữa đêm nào cô cũng nói.” Lâm Vũ suýt xoa một hơi rôi oán giận nói một câu.

Giang Nhan đúng là đêm nào cũng nói mớ, nhưng chỉ có tối hôm qua là không nói. Tối qua cô ngủ rất an ổn, những bóng người hay xuất hiện trong mơ cũng biến mắt không còn tăm hơi, cô đã đã xóa sạch tên khốn nạn kia trong lòng rồi.

“Anh còn cãi à, cây hành tây này chính là kết cục của anh đấy.” Giang Nhan thở phì phò nói, sau đó cô cắt đôi cây hành tây ra.

Giang Nhan cũng không tự nhận ra là sau khi trải qua chuyện tối ngày hôm qua, cô rõ ràng trở nên vui tươi hơn, cũng đồng ý gần gũi hơn với Lâm Vũ. Nếu như là trước đây thì cô còn chẳng thèm liếc anh một cái.

Thấy Lâm Vũ và Giang Nhan “liếc mắt đưa tình” trong phòng bếp, Lê Hiếu Thiên tức đến nghiến chặt răng, Giang Nhan, rốt cuộc tôi có gì không bằng với tên phế vật đấy.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Giang Kính Nhân lại muốn pha trà lần nữa, chú Lê vội vàng ngăn cản, nói: “Hiếu Thiên, mau, con lấy trà ra cho bác Giang của con nếm thử.”

Lê Hiếu Thiên vội vàng đứng dậy, láy hai bình trà đóng gói đẹp đế ở trong hộp quà mang tới ra, đưa cho Giang Kính Nhân, cười nói: “Bác Giang, đây là Đại Hồng Bào chính tông ở núi Vũ Di đấy, bác nếm thử.”

“Ái trời, cái này đắt quá, khiến cháu nhọc công rồi.” Giang Kính Nhân gật đầu cười nói.

“Không mất tiền đâu ạ! Người khác đưa cho, nghe nói năm sáu nghìn một cân đấy, chẳng qua là Hiếu Thiên thi đậu vào làm công chức ở cục đất đai Lăng An, người ta tới tạo dựng mối quan hệ, sắp chen tới mức vỡ cửa rồi.”

Cô Tôn cười cười khoe khoang, trong giọng nói tràn đầy cảm giác tự hào, đặc biệt là lúc so sánh với tên nhóc Hà Gia Vinh vô dụng, cảm giác lại càng xuất sắc hơn.

“Hiếu Thiên đúng là có tiền đồ mà.” Giang Kính Nhân mặt không đổi sắc mà nói, trong lòng coi thường, năm sáu nghìn một cân, khoe khoang gì vậy, tối hôm qua con rễ tôi gửi cho tôi năm nghìn vạn đấy, cho dù tôi uống năm, sáu vạn một cân cũng chẳng phải chau mày một lần.

Giang Kính Nhân đúng là có hơi phét lác, chịu thôi, ai mà một đêm có được nhiều tiền như vậy cũng sẽ bốc phét, nhất là khi không sợ ủy ban kiểm tra.

“Ông Lê à, nghe nói lần này ông tới Giang Hải vừa hay có việc? Có cần tôi giúp gì không?” Giang Kính Nhân hỏi dò, có hơi tự hào, dù sao tên tuổi của ông ở Thanh Hải cũng có chút sức nặng.

“Ôi.” Chú Lê thở dài, nói: “Nếu mà ông giúp được thì tốt rồi, trước khi tôi tới Hiếu Thiên vừa mới tìm chủ nhiệm cục vệ sinh của Thanh Hải, cũng vô ích.”

“À? Cục vệ sinh? Sang đây xem bệnh à?” Giang Kính Nhân ngạc nhiên nói.

“Không phải là năm trước tôi ngã bị thương à, sau đó thì lưu lại mầm bệnh, buổi trưa hôm qua bắt đầu nóng hầm hực, cũng cảm giác trong bụng nỗi lửa nóng ran, ngay cả lưng, hay đùi cũng đau cả.” Cô Tôn chủ động nói, so với buổi sáng bà đúng là giảm sức sống hơn.

“Vậy vừa hay để Nhan Nhi xem thử.” Lý Tố Cầm vội gọi Giang Nhan ra.

“Không ích gì đâu, loại bệnh này phải dùng thuốc đông y mà điều trị từ từ.” Chú Lê thở dài.

Giang Nhan đo huyết áp cho cô Tôn, dùng tai nghe để kiểm tra một lát, phát hiện không có vấn đề gì, chỉ có hơi suy nhược, đúng là phải điều trị từ từ, cuối cùng đề nghị: “Mọi người tốt nhất là tìm một bệnh viện trung y khám thử.”

ụ “Chúng tôi lân này tới Giang Nguyên chẳng phải vì chuyện này sao, vốn là muốn tìm thầy thuốc nỏi tiếng họ Tống ở Tế Thế Đường khám thử.”

Chú Lê thở dài: “Tới Lăng An trước cuối cùng người ta nói với chúng tôi ông Tống ở Thanh Hải, chúng tôi lại chạy tới.”

“Ông đúng là tìm đúng người rồi, ông thầy thuốc Tống năng lực rất giỏi, nhất định có thể chữa khỏi bệnh của bà Tôn, ông than thở gì chứ?” Lý Tố Cầm ủ rũ nói.

“Ôi, thầy thuốc giỏi thì sao, tìm ông ta xem bệnh đâu có dễ vậy, nếu không đâu có gọi là thầy giỏi, nghe nói bây giờ ông ta một ngày chỉ nhận xem cho hai khách, số xếp hàng xem trước cũng tới năm sau rồi, hôm qua chúng tôi đã tới, tìm người để quan hệ cũng không thành công, người ta cũng không gặp chúng tôi.” Chú Lê lắc đầu một cái thở dài.

“Nếu như mọi người muốn tìm ông Tống, con có thể giúp thử.”

Lâm Vũ ở bên cạnh bỗng nhiên xen miệng vào, thật ra bệnh này anh có thể trị thế nhưng một là người ta không tin mình, hai là bố mẹ vợ hình như cũng không biết chuyện anh biết chữa bệnh, vì vậy anh không thể ra tay.

Tuy rằng người nhà này nói chuyện rất ngứa tai nhưng nói sao cũng là hàng xóm cũ, nên giúp một chút.

“Anh?” Lê Hiếu Thiên cười nhạo một tiếng, nói: “Chẳng lẽ anh còn giúp được hơn chủ nhiệm cục vệ sinh à?”

“Xét vê phương diện này thì đúng là tôi giúp hơn được so với chủ nhiệm cục vệ sinh.” Lâm Vũ ung dung nở nụ cười.

“Có thật không, đây đúng là chuyện cười lớn nhất tôi nghe được những năm qua rồi.” Lê Hiếu Thiên đột nhiên cười ha hả một tiếng, cảm thấy Lâm Vũ ở nhà lâu đầu óc cũng không bình thường.

“Gia Vinh à, con trẻ tuổi mà mạnh mồm quá không tốt, con nói con có năng lực như vậy, sao còn làm ổ ở nhà, trở thành người không công ăn việc làm à?” Chú Lâm đưa mắt nhìn Lâm Vũ, có hơi bất mãn.

“Đúng vậy, con còn trẻ vẫn nên đi làm thì tốt hơn.” Cô Tôn cũng không kìm được mà nói.

“Bộp bộp bộp!”

Mọi người vừa dứt lời lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa, Lý Tế Cầm vội đi ra mở cửa.

Chỉ trông thấy ở ngoài có một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, cả người mặc cây tây phục armani vô cùng lóa mắt, trong tay cầm theo một hộp gắm, sau khi thấy Lý Tố Cầm cung kính nói: “Chào bà, bà là cô Lý đúng không, tôi tên Hà Kim Tường, buổi sáng có gọi tới cho chú Giang, nói rằng trưa sẽ tới thăm hỏi.”

Lý Tế Cầm không khỏi nhíu mày, trên mặt mang vẻ không vui, bà còn chưa tới 50 tuổi, lại bị một người đàn ông hơn bốn mươi gọi là cô.

Nhưng đây là biểu hiện tôn trọng của Hà Kim Tường với _ bà, thây sắc mặt Lý Tô Câm không vui, trên mặt Hà Kim Tường khó tránh hốt hoảng, không biết có phải mình nói sai gì không.

“Ông Giang, có ai tên Hà Kim Tường là tới tìm ông à?” Lý Tố Cầm nói.

“Đúng đúng, mau mời vào, mời vào.” Giang Kính Nhân vội đứng dậy.

Hà Kim Tường vừa bước vào cửa đã kích động nắm chặt tay Giang Kính Nhân, cung kính nói: “Chú Giang, chưa gặp qua đã tới nhà chú, thất lễ rồi!”

Anh ta thấy Giang Kính Nhân từng nhận phỏng vấn ở trên tivi, vì vậy dĩ nhiên nhận ra.

Hà Kim Tường không ngờ trong phòng khách lại đông người như vậy, thoáng nhìn qua, bởi vì độ tuổi của Lâm Vũ và Lê Hiếu Thiên đều trẻ, anh ta cũng không dám lên tiếng.

Hôm nay anh ta tới tìm Lâm Vũ giúp một tay, sáng sớm đã nói qua điện thoại với Giang Kính Nhân bởi vì tối hôm qua có chuyện không tới tham gia buổi đấu giá được vì vậy không nhận ra Lâm Vũ.

“Giám đốc Hà nhiều việc bên người, thế mà còn phiền cậu tới một chuyến, là chúng tôi ngại mới phải.” Giang Kính Nhân vội vã để anh ta ngồi xuống cạnh mình.

“Sao nói vậy, chú Giang, tôi tới thăm chú là nên làm mà, nghe nói chú thích trà, tôi đã cố ý bảo người mua Uông Mãn Điền đặc sản ở núi Hoàng Sơn Mao, An Huy tới, mời chú thưởng thức.”

“Ui trời, Uông Mãn Điện à, vậy cũng quý quá.” Giang Kính Nhân đeo kính lão lên, cầm lên nhìn tên hộp trà.

“Không đắt không đắt, tám trăm nghìn một cân, chút lòng thành thôi.” Hà Kim Tường gật đầu liên tục.

Tám trăm nghìn?

Lê Hiếu Thiên và bố mẹ anh ta đều đồng thời giật mình, nháy mắt cảm thấy hơi đỏ mặt, vừa nãy bản thân còn không ngừng khoe khoang loại trà mấy ngàn một cân, người ta tám trăm nghìn còn gọi là chút lòng thành.

Trong lòng chú Lê không thôi kinh ngạc, mấy năm qua không gặp, ông Giang này đã quen biết với người ở tầng cao vậy rồi sao?

Hơn nữa thấy người này có vẻ rất tôn kính Giang Kính Nhân, người hơn bốn mươi tuổi mà còn gọi một tiếng chú Giang.

“Hà tiên sinh… anh đúng là khí khái hiên ngang, quả nhiên là rồng ở giữa người. Nói lại vừa khéo, tôi cũng họ Hà chúng ta đúng là một nhà, ha ha.”

Hà Kim Tường thấy Giang Kính Nhân cũng không giới thiệu liền chủ động coi Lê Hiếu Thiên thành Lâm Vũ, quay đầu cười ha ha nói với Lê Hiếu Thiên, đứng dậy đưa tay ra, muốn nắm tay Lê Hiếu Thiên.

Thật sự so với hình tượng lôi thôi của Lâm Vũ, Lê Hiếu Thiên có sức sống hơn chút.

_ Hôm nay anh ta muôn câu cạnh Lâm Vũ cho nên nói chuyện khách sáo vô cùng, vốn muốn nói là cậu Hà thế nhưng lời chưa kịp ra miệng lại thấy không ổn, liền gọi thành anh Hà.

Nói xong anh ta lại thấy hơi hối hận, có vẻ xưng hô vậy cũng không quá ồn, bỗng nhiên thấy sốt ruột.

Đặc biệt là Lê Hiếu Thiên nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc, không hề động đậy.

Hà Kim Tường lo lắng hơn, đưa tay ra rồi, thu tay lại cũng không được, không thu cũng không được, trên trán khó tránh toát ra một tầng mò hôi lạnh.