Chương 404:

Lâm Vũ nhìn thầy vị trí và mặt ngoài của cửa hàng này, lập tức mắt sáng lên, với vị trí của cửa hàng này, không cần biết là từ góc độ thương nghiệp hay là phong thủy để xem, thì đều vô cùng thích hợp đề mở y quán, với lại mặt tiên cửa hàng rộng rãi sáng sủa, diện tích cũng vừa đủ rộng, trước cửa đỗ xe đều rất thuận tiện.

“Đi, qua đó xem xemil”

Lâm Vũ kéo Thẩm Ngọc Hiện nhanh bước hướng vệ phía mặt tiền cửa hàng đi, bởi vì phía trước cửa của cửa hàng này bị cây xanh bên đường che khuật, vì vậy anh ta cũng tò mò không biết rốt cuộc là cửa hàng gì.

Đợi đến khi đi đến gần, sau khi nhìn rõ biển của cửa hiệu, Lâm Vũ bỗng nhiên ngắn người ra.

Chỉ nhìn thấy biển hiệu ở trên cửa viết ba chữ to như rồng bay phượng múa Thiên Thực đường.

Lâm Vũ không ngừng lắc đầu cười khổ SỞ, chẳng trách bản thân cảm thầy cửa hàng này vô cùng thích hợp mở y quán, hóa ra người ta sớm đã mở rôi, thật đáng tiêc.

“Cũng là một y quán, chẳng trách nhiêu người như vậy, hóa ra đang khám bệnh từ thiện!” Thầm Ngọc Hiên cực kỳ hứng thú nói, “Gia Vinh, cùng ngành với anh, đi qua đó xem sao.”

Anh ta cùng Thắm ngọc Hiên tò mò đi xem chút náo nhiệt, nhìn thấy hai bên cửa Thiên Thực Đường có đề hai hàng chữ, trên đó việt, hàng chữ “Người thần y tài ba Vạn Sĩ Linh khám bệnh miền phí”.

Lâm Vũ và Thẩm ngọc Hiên bước đến cầu thang, nhìn vào phía trong, chỉ nhìn thây đại sảnh của Thiên Thực Đường rất to, ngồi bên cạnh chiếc bàn bằng gỗ là một ông già tuổi bảy mươi, tướng mạo có chút nghiêm khãc, râu dài đên trước ngực, đang nhíu mày bắt mạch cho một người đàn ông hơn 40 tuổi.

Xung quanh có mấy người bộ dạng như y sĩ đang bốc thuốc, hoặc là thúc giục người bệnh xêp hàng.

“Bệnh này của anh thuộc về phong hàn, tôi khai cho anh hai toa thuốc, về theo như đơn thuốc uông ba tháng, liền có thể khỏi hẳn.” Vạn Sĩ Linh vừa nói vừa viết xong hai toa thuốc, dặn dò nói: “Toa thuộc đầu tiên dùng làm giảm triệu chứng, uống một tháng, những triệu chứng cơ bản thuyên giảm, toa thuốc thứ hai dùng ôn định tận gốc, uông hai tháng, không bao giờ tái bệnh lại nữa.

“Ba… Ba tháng?” người đàn ông lắp bắp hỏi, “Có phải là uống lâu qua không?”

“Lâu quá!” Vạn Sĩ Linh nhíu mày lại, trằm giọng nói, “Bệnh này của cậu.

kéo dài năm năm rồi, bệnh tình mỗi năm nặng thêm, nêu đổi lại là người khác khám chữa, đừng nói ba thán, ba năm, ba mưoi năm, cũng không chữa được!”

“Mẹ kiệp ông nói vậy là ý gì? Nghi ngờ y thuật của ông nội tôi? Đã khám bệnh miễn phí mà còn đòi hỏi nhiều, không khám thì nhanh cút đi!”

Bên cạnh Vạn Sĩ Linh là một người thanh niên 27 hay 28 tuổi gay gắt trách mắng người đàn ông khám bệnh kia một hồi.

“Tôi không phải là nghỉ ngờ y thuật của Vạn thân y, chỉ là… Chỉ là dược liệu của các ông đắt quá, bắt tôi H9N9 lâu như vậy, tôi mua không nỗi à..

Người thanh niên sắc mặt khổ sở nói, thuốc của Thiên Thực Đường nỗi tiếng là đắt, những hiệu thuốc hay y quán khác đều bình thường với giá cả thị trường, nhưng dược liệu ở đây lại cao gấp ba lân với giá cả thị trường.

Vạn Sĩ Linh y thuật cao siêu, phí khám đắt đỏ, bọn họ chấp nhận, nhưng thuốc lại đắt hơn với những nhà hơn nhiều quá, đúng là có chút quá đáng.

Có điêu bởi vì sau lưng Vạn sĩ Linh có người, cục giá cả và giám sát thực dược vốn dĩ không quản, vì vậy những. người bệnh ở đây đều sợ bốc thuôc ở nhà họ.

“Lời này của cậu nói không đúng, rồi.’ Vạn Sĩ Linh nhếch miệng cười nói, “Cậu chê thuốc của y quán chúng tôi đất, có thế đi những y quán khác bốc thuốc à, chúng tôi cũng đâu bắt ép phải mua bán.”

“Thật không?”