Chương 407:

Người đàn ông trung niên lập tức gật đâu mạnh mẽ với Lâm Vũ, kinh ngạc nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tiêu người anh em nói không sai một cái gì!”

“Xem ra thì cậu cũng biết chút ít về Trung y, vậy mà lại có thể thuật lại các triệu chứng của bệnh phong hàn.”

Vạn Sĩ Linh trâm mặt nói, trong lòng thầm kinh ngạc, không ngờ Lâm Vũ lại nghiên cứu nhiêu về căn bệnh khó | chữa này.

“Thuật lại ư2 Nói thật với ông, đơn thuốc đầu tiên ông kê là gì tôi đều biết.” Lâm Vũ nhàn nhạt cười sau đó nói: “Năm gam cây ma hoàng, mười gam gừng, mười gam cây bán hạ, mười lăm gam thạch cao sông, bảy gam táo tàu, sáu gam cam thảo sây khô, sau khi uống ba thang thì thêm hai mươi lầm gam thạch cao, uống tiếp ba thang nữa sẽ khỏi, còn đơn thuốc còn lại đa số là các loại thuốc bổ như hạnh nhân, bạch đậu khấu.”

“Đúng là thần kì! Thần kì quá mài Vị tiêu người anh em này đang nói đến đơn thuốc mà thần y kê cho tôi, quả thật không sai chút nào!”

Người đàn ông trung niên đối chiếu toa thuộc trong mắt kinh ngạc nhìn Lâm Vũ vô cùng ngạc nhiên.

Những bệnh nhân xêp hàng trong và ngoài Thiên Thực Đường cũng đột nhiên trở nên kích động, kinh ngạc nhìn Lâm Vũ.

“Cái này có gì.kỳ lạ đâu chứ, nếu cậu đã biết là bệnh phong hàn, thì cậu | đương nhiên biết đúng đơn thuốc!”

Vạn Sĩ Linh sắc mặt trầm lặng đến nổi dường như có thê vặn ra nước, lạnh lùng đáp.

“Ò? Biết là bệnh phong hàn thì có thể biết đơn thuộc đúng không? Ông vừa nãy không phải nói ngoài ông ra thì không ai có thê trị khỏi bệnh này sao?” Lâm Vũ ngắng đầu quan tâm hỏi.

Ngay khi giọng nói của anh vừa dứt, mọi người trong Thiên Thực Đường toàn bộ đệu náo động, ngoài ra còn có rất nhiều cuộc thảo luận.

“Đúng vậy, Vạn thần y bạn nấy không phải còn nói tìm người khác có thâm niên ba mươi năm cũng trị không khỏi sao?”

“Đúng thế, lời nói này chẳng phải thay đôi quá nhanh rồi sao?”

“Con người này rốt cuộc có đáng tin không thê, chúng tôi đều phải lặn lội đường xa đê đên đây đó.”

“Vạn thần ,y thực sự là một bác sĩ Trung y nổi tiếng ở kinh thành, thế nhưng tại sao đơn thuốc mà ông kệ, một chàng trai trẻ như anh ta Có thể thuộc nằm lòng như thế chứ…

Sắc mặt của Vạn Sĩ Linh tái mét, trầm mặt không biết nên nói ,gì, ông ta hôm nay thực sự vốn dĩ muốn kiếm tiền dưới danh nghĩa ‘chữa bệnh từ | thiện”, nhưng kết quả giữa chừng lại xuất hiện chuyện không thể ngờ.

“Cút ra ngoài! Tôi thấy các người là có ý đến gây rối phải không?”

Sau khi nghe mọi người bàn tán thì nét mặt Vạn Hiểu Xuyên liền hoảng loạn nhấc ghế lên, các y sư nhanh chóng. vây quanh lại, hành động đó của cậu ta là muôn động thủ với Lâm Vũ và Thẩm Ngọc Hiên.

“Thế nào? Đường đường là một Thiên Thực Đường luận y thuật không bằng tôi liền muốn động thủ?”

Lâm Vũ liếc Vạn Hiểu Xuyên một cái.

“Dừng tay lại ngay cho tal”

Vạn Sĩ Linh lập tức .mắng đám người Vạn Hiểu Xuyên, sắc mặt trầm xuông nói với Lâm Vũ: “Chàng trai trẻ, cậu nói cho tôi biết, là ai đã xúi giục cậu đến đây làm loạn?”

“Vạn lão, không ai xúi giục tôi đên đây làm loạn cả.” Lâm Vũ nghiêm mặt nói: “Tôi nói cho ông biết, sở dĩ tôi đứng lên nói với ông nhiều như vậy là không hỉ vọng ông mang y thuật từng trải của mình dùng trên con đường không đúng đẳn.”