CHương 434:

Hại người đều bắt đầu trò truyện về kiến thức của Trung y cho nhau nghe rất là vui, hơi có chút đáng tiếc vì gặp nhau quá trễ.

Đậu Lão rất yêu thích Lâm Vũ và Lâm Vũ cũng rất kính trọng Đậu Lão, anh cảm thây chỉ có những người như Đậu Lão với y thuật và y đức mới có thể xứng đáng với danh hiệu Trung y.

Hai người đề lại thông tin liên lạc trước khi chia tay, Đậu Lão nói răng nêu sau này có việc gì, Lâm Vũ có thể trực tiếp đến viện dưỡng lão Quân Sơn đề tìm bà ấy, nhưng cho dù là bận cũng sẽ không nói gì mà bà ây vân sẽ giúp đỡ.

Sau khi cũng với Đậu Lão nói lời tạm biệt xong, Lãm Vũ liền quay trở về Hỗi Sinh Đường.

“Bác sĩ, ngài đã quay trở lại rồi.” Ở bên một Hồi Sinh Đường lớn như Vậy, liền chỉ có Lệ Chấn Sinh một người ngôi ở bên trong mà mặt mày cau có.

Hồi Sinh Đường gần như là đã khai trương được vải ngày rôi, nhưng căn bản là không có nhiều người đến đây khám bệnh, rất là nhiều bệnh nhân đều đến đây hỏi thăm, nhưng nhìn thấy Hồi Sinh Đường mà lại không phải Thiên Thực Đường thì liền nói cũng không đã bỏ đi rồi.

Dù sao thì Thiên Thực Đường tại Bắc Kinh cũng đã có lịch sử tương đối là lâu rôi, và người dân địa phương chỉ nhận ra dấu hiệu của “Thiên Thực Đường” khi họ gặp phải những căn bệnh khó chữa.

Đối với những bệnh nhân mà Lâm Vũ tiếp nhận trong ngày khám bệnh miên phí, hầu hết họ từ nơi khác đến để khám chữa bệnh nên danh tiếng của Hồi Sinh Đường không được lan rộng.

“Lệ đại ca, đừng có nóng vội, ăn cơm thì phải ăn từng miêng, đi đường thì phải đi từng bước.” Lâm Vũ cười an ủi anh ta một tiêng.

“Hà lão đệ, chúc mừng cậu, cậu đã khai trương nhiều ngày như vậy, tôi lúc này mới nghe được tin tức, là tôi không đúng rồi.”

Lúc này từ bên ngoài truyền vô một giọng nói rất to, kê đến chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên mang theo một cái túi quà lớn kích động đi vào.

“Lưu cục trưởng?!”

Lâm Vũ nhìn thấy người đàn ông này liền cảm thấy ngạc nhiên, hóa ra là Lưu Mộng Huy, giám đốc chỉ nhánh Tây Thành, người đã nhận được tin báo một thời gian trước và đến khách sạn đề bắt anh ta vì tội bán di vật văn hóa.

“Hà lão đệ, cậu còn nhớ rõ tôi đây mà.” Lựu Mộng Huy nói một cách lấy lòng, bắt lấy tay của Lâm Vũ và nhét một thứ vào trong, cười nói: “Chúc mùn lão đệ làm ăn phát đạt nhat”

“Lưu cục trưởng, tâm ý tôi nhận, đồ vật này nọ thì không cân đâu.” Lâm Vũ nhìn thấy món quà có một cây sâm rừng quý giá nên vội vàng tử chối.

“Như thế nào, lão đệ như vậy không muốn nề mặt mũi của tôi rồi?”

là Lưu Mộng Huy cười nói: “Nếu mà không nê mặt tôi thì tôi liền quay người đi liền à.”

“Lưu cục trưởng sao mà lại nói như vậy chứ, mời vỗ ngồi. ” Lâm Vũ đành phải đem đồ vật thu nhận lấy, : sau khi suy nghĩ kỹ, anh mới nhớ ra rằng cửa hàng này năm ở rìa quận Tây Thành và thuộc quyền quản lý của quận Tây Thành, không có gì ngạc nhiên khi Lưu Mộng Huy nhận được tin tức.

Anh ta biết Lưu Mộng Huy là bởi vì Sở gia nên mới có cớ đề đi lấy lòng chính mình, nhưng mà cũng tốt, kết bạn với Lưu Mộng Huy, sau này có một sô chuyện làm việc sẽ tiện hơn một ít.

Lúc này từ bên ngoài truyền vào một hồi âm thanh của động cơ, theo sau đó là tiếng “bang bang” của cửa xe, ngay sau đó một đám người maapk mạp với bộ mặt dữ tợn đi vào trong phòng khám và dẫn đầu là một người cao lớn, trên cô lộ ra một cái vòng kim cương trang sức rất to, đi vô sau đó liêc nhìn đám Lâm Vũ một cái, âm thanh lạnh lùng nói: “Người nào tên là Gia Vinh.”

Lâm Vũ vừa nhìn thấy liền biết người đến không có ý tốt liền vội vàng đứng dậy hỏi: “Cái anh này, không biết anh đây là…”

“Hở ˆ Người đàn ông cao ráo không nói chuyện mà trực tiếp nhả đàm trong miệng ra, rồi “Phỉ” một tiếng bay vỗ trước ngực của Lâm ‘Vũ, âm thanh lạnh lùng nói: “Không thèm cùng với tao chào hỏi à, con mẹ nó, ai cho mày ở đây ở phòng khám hả?!”