Chương 490:

Lữ Hiếu Cẩm giận dữ liếc nhìn ông ta.

“Cút, cút, chúng tôi cút ngay!”

Phó đội trưởng nhanh chóng gật đầu, chạy nhào ra ngoài.

“Bộ trưởng Lữ, ông diễn hay thật?”

Lâm Vũ cười lạnh: “Sai bọn họ đên.

đây xé chứng nhận bác sĩ của tôi rôi lại tự mình đến đây giả bộ làm người tốt?”

“Tôi sẽ sai họ làm lại cho cậu.”

Lữ Hiếu Cẩm liếc nhìn giấy chứng nhận bác sĩ bị xé nát dưới đât, lãnh đạm nói, sau đó thắng người, mặt đây ngạo nghề nói: “Lân này tôi tới đây là cho cậu một cơ hội lây lòng tôi!”

“Cơ hội nịnh bợ ông?!”

Lâm Vũ cảm thây nực cười, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Đại bộ trưởng Lữ, Hà Gia Vinh tôi không tỉ tiện như ông tưởng, chiêu nay tôi đến gặp ông mà ông không chịu gặp tôi, ngại quá, tôi bây giờ cũng không hệ cân ông, mời ông về chol”

Điên!

Quá điên rồi!

Nghe vậy, cả người Quản Thanh Hiên run lên, thăng nhóc này cũng không biệt trời cao đât dày quá rồi, đên bát cơm cũng không cân?!

Không biết trên dưới, chẳng phải là tìm đền cái chết sao?!

“Cậu nói cái gì?!”

Sắc mặt Lữ Hiếu Cẩm đột nhiên thay đổi, những người khác thì ông ta không dám nói, nhưng chỉ cân là chuyện bát cơm thì ai cũng khom li cúi đầu trước ông ta, đều rất cung kính!

Càng không phải nói đến những quan viên địa phương. Và y sư muốn bắt quảng làm họ với ông ta, nhiều không đếm xuế! Nên ông ta dùng hai từ “nịnh bợ” cũng không quá.

Nhưng ông ta thật sự không ngờ thằng nhóc miệng còn hôi sữa lại lì lợm RRU thế! Hay nói đúng hơn là không biết sống chết!

“Lời này của ông thật buôn cười, không phải ông khinh thường, Trung y nhật sao? Vậy vì sao còn muôn tôi chữa bệnh cho vợ ông, ông thế này không phải là tự tát vào mặt mình Sinh Có đau không?” Lâm Vũ cười nhạo.

“Khinh trung y hay không là việc của tôi, bây giờ tôi muôn cậu trị thì cậu phải trị!” Lữ Hiệu Cẩm lạnh lùng nói.

“Ông đây không trị thì sao?!” Lâm Vũ kiên nhân nhưng cuỗi cùng cũng không nhịn được, trả lại ông ta một câu “ông đây”.

“Con mẹ nói! Cậu không biết bát cơm của cậu là của ai cho sao?!” Mặt Lữ Hiệu Cẩm đỏ lên, tức giận nói.

“Bát cơm của tôi là nhờ tổ, tông cho.”

Giọng điệu của Lâm Vũ vẫn khônh nóng không lạnh.

“Bát cơm của tổ tông? Nực cười! Tôi nói cho câu biết, tổ tông của cậu sớm đã chết rồi! Bây giờ người định đoạt chính là tôi, ông đây kêu cậu mắt bát cơm thì nhất định cậu không có cơm đề ăn!” Lữ Hiếu Cẩm tức giận nói: “Tôi nói cho cậu biết, tôi chỉ cho cậu một cơ hội, tốt nhất là đến xem bệnh cho vợ tôi, nêu không cậu đến cầu xin tôi lần nữa cũng không dễ như vậy!”

“Thật ngại quá, khiến ông: thất vọng, rồi, tôi có đói chết cũng sẽ không đên câu xin ông, mời về chol”

Lâm Vũ trầm mặt, mặt lạnh như sương.