Chương 495:

Lúc này, trên giường bệnh, Hoàng Hải Bình tái cả mặt, năm chặt lây khăn trải giường, khớp xương cũng trở nên trăng.

“Viện trưởng Mao, tiêm một liều morphin đi.” Quản Thanh Hiền thấy dáng vẻ đau khổ của Hoàng Hải Bình, không kìm được mà nói.

“Tiền sĩ Quản, không thể tiêm nữa..

Từ đêm hôm qua đên bây giờ đã tiêm mắy lần rồi.”

Mao Ức An lau mồ hôi trên trán, khẩn trương không thôi, tối hôm qua không phải Lữ Hiếu Cẩm nói chuyền viện sao, sao lại chưa chuyền, làm viện trưởng như anh ga phải luôn túc trực ở đây.

“Hải Bình, Hải Bình, đừng sợ, anh đến rồi, anh đến rồi!”

Lúc này Lữ Hiếu Cẩm vội vã chạy vào, năm lấy tay Hoàng Hải Bình.

“Hiếu Cẩm… cầu xin anh… em xin anh giêt em đi…”

Hoàng Hải Bình nói bằng giọng điệu câu xin.

“Hải Bình, em sẽ ồn thôi, nhất định sẽ ồn thôi.”

Nói rồi Lữ Hiếu Cẩm vội vàng đứng lên, lớn giọng gọi Mao Ức An: “Mau, gọi cho Đậu Lão nhanh, xem ông ta có cách nào không.”

“Tôi gọi, nhưng mà ông ta nói ông ta đang bệnh, không đên được…” Mao ƯỨc An không dám nói thật, thật sự là nghe chữa trị cho phu nhân của Lữ Hiếu Cẩm, Đậu Lão đã có thái độ rõ ràng, dù có chết cũng không liên quan đến ông ta.

“Hiếu Cẩm, thật ra tôi có biết một vị danh y là thần y Vạn Sĩ Linh của Thiên Thực Đường, thử nhờ ông ta đến xem Sao!” Quản Thanh Hiên vội vàng đề cử: “ Biết đâu ông ta lại có cách.”

“Mau! Mau gọi ông ta đến ngay!” Lữ Hiếu Cẩm gấp gáp nói.

Nửa giờ sau, Vạn Sĩ Linh chạy đền bệnh viện, sau khi xoa bóp cho Hoàng. Hải Bình, đúng là Hoàng Hải Bình giảm chút đau đón, tiêm _ Pethidine, tình trạng cũng dần ổn định.

“Thần y Vạn, cảm ơn, bác sĩ như ông mới xứng được xưng là trung y!”

Lữ Hiêu Câm thây Vạn Sĩ Linh dùng tay xoa vài cái, cơn đau của vợ đã giảm bớt, ông ta có chút cảm kích, đặc biệt là sau khi bị Đậu Lão và Hà Gia Vinh từ chối, Vạn Sĩ Linh lại như là vị cứu tinh với ông ta.

“Bộ trưởng Lữ nói quá rồi, có là thần y giỏi thì cũng là cập dưới của ông thôi.”

Vạn Sĩ Linh cười ha ha, sở dĩ ông ta được nhiều đại quan quý nhân bao che ngoài y thuật giỏi, còn nhờ ô ông ta biết nịnh nọt.

NH vậy, quả nhiên Lữ Hiếu Cảm phân, so với việc trọng dụng Đậu Lão hay Hà Gia Vinh thì Vạn Sĩ Linh vẫn biết điều hơn, sau này nâng đỡ trung y, ông ta cũng nhất định sẽ nâng đỡ Vạn Sĩ Linh.

“Thần y Vạn, bệnh của Hoàng phu nhân, anh xem có khả năng chữa khỏi không?” Quản Thanh Hiền hỏi thử một câu.

“Chuyện này…” Vạn Sĩ Linh do dự, thây Lữ Hiêu Cảm mong chờ, lập tức gật đầu, nghiêm túc nói: “Tuy tôi không dám chắc chắc một trăm phần trăm sẽ chữa khỏi cho phu nhân, nhưng ít chất cũng chắc chắn sáu mươi phần trăm!”

Thật ra ông ta cũng không có lấy ba mươi phần trăm, nhưng vì lấy lòng Lữ Hiệu Cầm, ông ta quyệt định thử một lần, chỉ cần thao tác cần thận, dù trị không hết cũng tuyệt đối không xảy ra tình huống quả nghiêm trọng.

“Ong nói thật?! Ai da, sau này trung y hưng thịnh hay. không đều nhờ ông cả!” Lữ Hiệu Cảm kích động nắm tay Vạn Sĩ Linh: “Chỉ cân ông chữa trị tt cho vợ tôi, bộ Y Tế nhát định sẽ vì ông mà nâng đỡ giới trung y nhất!”