Chương 498:

“Nhảy cùng tôi một điệu đi!”

Giang Nhan thấy ăn cơm cũng không có gì đặc sắc, chỉnh một khúc nhạc, kêu Lâm Vũ đứng dậy khiêu vũ.

“Tôi không biết.” Lâm Vũ lắc đầu.

“Tôi dạy cho anh.” Giang Nhan tự tin chớp mất nhìn anh, khi còn nhỏ cô còn đạt giải quán quân thi nhảy kìa.

Lâm Vũ đành đứng dậy học nhảy đi theo Giang Nhan, mới tàu anh luôn dẫm lên chân Giang Nhan, bị Giang Nhan đá máy cái đã tốt rồi.

“Chị Nhan, cảm ơn cô…”

Lâm Vũ dịu dàng nói, dù bản thân là Lâm Vũ hay là Hà Gia Vinh, trong lòng anh, đây là sinh nhật ấm áp nhất, cũng có thể là do bây giờ cuộc sống của anh đi vào bề tắc.

Giang Nhan ngắng đầu, mắt long lanh nước nhìn anh, thâm tình nói: “Gia Vinh, anh có nghĩ tôi trở thành vợ của anh, vĩnh viên bên cạnh anh không?”

“Cô bây giờ không phải là vợ tôi sao?”

Lâm Vũ cười cười, thấy hơi khó hiểu.

“Tôi muốn trở thành người vợ chân chính của anh.”

Hàng mi của Giang Nhan khế chớp, gót chân nhón lên, đôi môi đỏ mọng tươi đẹp ướt át lập tức áp lên môi Lâm Vũ.

Nghe vậy, cả người Lâm Vũ bỗng nhiên run lên, sao anh lại không nghe ra ý của Giang Nhan?

Cho tới nay, hôn nhân của anh và Giang Nhan vần luôn hữu danh vô thực.

Tết Trung Thu trước, họ đã trải qua lễ kỷ niệm ba năm kết hôn, bây giờ đã là năm thứ tư sau khi kết hồn rồi, thật ra trong lòng anh sớm đã thật sự xem Giang Nhan là vợ mình.

Mỗi lần anh nghĩ đã gần thêm gần một bước, Giang Nhan đều từ chối _ theo bản năng, như vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.

Mà hôm nay, Giang Nhan lại tỏ lòng với anh.

Cô tình nguyện trở thành người phụ nữ của anh, tình nguyện trở thành vợ chân chính của anhI Cảm nhận đôi môi ôn nhuận thơm ngọt, cả người Lâm Vũ: đột nhiên nóng lên, tình yêu chôn tự đáy lòng đột nhiên mạnh mẽ vây lây anh.

Anh nóng bỏng: đáp lại Giang Nhan, mạnh mẽ ôm cô vào lòng ngực, đôi tay tùy ý di chuyển trên người Giang Nhan.

Từ trước tới nay, đây là lần đầu Giang Nhan không ngăn cản anh.

“Gia Vinh… vào phòng đi…”

Nghe thây tiêng hít thở nặng nê của Giang Nhaii trong lòng Lâm Vũ đột nhiên hỗn loạn, cảm xúc dâng cao đột nhiên chìm xuống, Giang Nhan gọi Hà Gia Vinh, TẾ anh không Phi Hà Gia Vinh.

Anh ôm đầu vai của Giang Nhan, tách anh và cô ra, nỗi lòng hồn loạn, im lặng một lúc mới nhẹ giọng nói: “Chị Nhan, nếu tôi… tôi không phải Hà…”

Anh chưa nói xong, Giang Nhan lại lần nữa hôn lên môi anh, ngắt lời anh đang nói.

Giang Nhan nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh, ánh mắt nhu tình nhìn anh, nhẹ.

giọng nói: “Anh là Gia Vinh, trước mắt em là Gia Vinh, là người trong lòng em, yêu sâu sắc, anh đứng trước mắt em chân thật, em cũng là thật lòng yêu anh nhữ vậy, là đủ rôi.”

Cô là người thông minh, sao không nhìn ra Hà Gia Vinh có điều bất thường, sao có thể không kinh ngạc khi Hà Gia Vinh vô duyên vô cớ nhận Tần Tú Lam làm mẹ nuôi, vì sao mà lại nhìn Diệp Thanh My trước nay không quen bằng ánh mắt tình tứ, lại vì sao mỗi khi nhắc đến “Lâm Vũ’ thì đều buồn bã đau lòng.