Chương 541:

“Chờ một chút, chờ một chút!”

Người đàn ông thuộc tập đoàn Vạn Thê vừa măng Lâm Vũ đột nhiên một tay cảm điện thoại, một tay lên, vội vàng nói: “Có thê chờ một chút được không, thiếu chủ Vạn Duy Thần tập đoàn Vạn Thế chúng tôi lập tức đến, chờ ngài ây tới chúng ta mới bắt đầu đấu giá được không?”

Người dẫn Chương trình chần chờ một chút, quay đâu nhìn về phía thư ký Lam. Thư ký Lam thấp giọng hỏi thứ trưởng Diều, thấy ông gật đầu mới quay ra trần an mọi người, chờ thiếu chủ Vạn gia tới.

Dù sao Vạn ì gia người ta đưa ra một món vật phẩm quý giá như vậy, lo lắng cũng là hợp lý.

“Đề nhiều người chờ mình như vậy, chắc chắn là cố ý.” Thang Hạo nhíu mày.

Nghe anh ây nói, Lâm Vũ cũng cảm thây vậy, Vạn gia chọn thời điệm này mói đên hơn nửa là cô ý, nêu Vạn Duy Thần xuất hiện ngay từ đầu thì sẽ không nổi bật địa vị của hắn, hiện tại, mọi người đều chờ hắn, toàn bộ sự chú ý đêu tập trung trên người hắn, có thê nói tập đoàn Vạn Thế cũng đủ sĩ diện.

Cũng may không bao lâu sau, Vạn Duy Thân liên vội vàng đi tới, chỉ thấy hắn thoạt nhìn cũng chỉ có năm mươi, mặc một bộ âu phục màu xám bạc, thận hình bình thường, sống mũi cao thẳng, hai mắt không lớn, nhưng lại sáng ngời, thoạt nhìn có chút giỗng Vạn Duy Vận.

Hắn là con trai cả của gia chủ Vạn gia Vạn Sĩ Huân, cũng là gia chủ sau này của Vạn gia.

“Xin lỗi, để thứ trưởng Diêu và mọi người đợi lâu.” Hăn nheo mắt ra vẻ áy náy nói, nhưng vẻ mặt lại không có chút áy náy nào, đi thẳng đến phía trước, chào hỏi thứ trưởng Diều rồi ngồi xuống bàn công ty của mình, liệc mắt nhìn bàn tập đoàn Lý thị bên cạnh, cười lạnh một tiếng.

Đám người Hứa Hải Sâm và quản lý Hạ lãnh đạm nhìn hắn, trong mắt có chút khinh thường, giỗng như không gì có thể ảnh hưởng, xem ra hai bên không muốn dính líu gì đến nhau.

“Được, nếu Vạn thiếu gia đã tới, vậy cuộc đấu giá của chúng ta tiếp tục ^ Thư ký Lam nói với người dân Chương trình một tiếng.

Người dân Chương trình vội vàng đi lên đài, tiếp tục nói: “Sau đây chúng ta tiến hành đấu giá Ngọc Tông thời Chiến quốc, giá đâu giá năm mươi triệu, môi lần ra giá tăng năm triệu, tôi tuyên bó, bắt đầu đâu giá! “

“Tôi ra sáu chục triệu!”

“Tôi ra sáu mươi lăm triệu!”

“Tôi ra tám chục triệu!”

Người dẫn chương trình vừa dút lời, người phía dưới liên không thê chờ đợi được hô giá, dù sao Ngọc Tông thời Chiến quốc này đúng là thứ tốt, không phải tùy tiện có thể mua được, ngoài ra một ít sệp lớn tới cũng không mang nhiều tiền, không thể đấu.

Vạn Duy Thần thấy Ngọc Tông nhà mình được hoan nghềnh như vậy, không khỏi ưỡn ngực, ngắng đầu, ra vẻ tự đắc.

Sau nhiều hét giá, giá cuối cùng đã đến một trăm bốn mươi triệu.

“Một trăm bốn mươi triệu còn có ai muốn tăng giá không, một trăm bốn triệu lân một!”

“Một trăm bốn mươi triệu lần hai!”

“Một trăm bốn mươi triệu lần ba, thành giao!”

Người dân chương trình hưng p hắn nói: “Chúc mừng tập đoàn Viễn | Hàng đã lấy được Ngọc Tông từ thời Chiên quốc có giá trị liên thành này, cũng chúc mừng tập đoàn Vạn Thế đã bán ra giá cao như vậy, theo quy định của chúng ta, chúng ta sẽ thu giá đấu giá 9%, cũng chính là bảy triệu…”

“Chờ đã, chờ đãi”

Vạn Duy Thần đột nhiên cắt ngang cô, đứng lên, nhíu mày nghiêm túc nói: “Bảy triệu làm sao có thể nói lên thiện tâm của tập đoàn Vạn Thế chúng tôi, chúng tôi trích ranăm mươi phân trăm! Bảy mươi triệu!”

Hắn vừa dút lời, toàn bộ hội trường đều xôn xao, sau đó vang lên những tiếng hô to cùng võ tay không ngừng.