Chương 561:

Không ngờ anh ta lại kiếm được lợi nhuận lớn như vậy, chỉ vì muôn biết nguôn gốc của bình rượu này, điều đó thê hiện sự công nhận đối với rượu của anh.

Lâm Vũ cười : “Đoạn lão, không giấu gì ngài, rượu này dễ mua, nhựng dược liệu trong rượu không ‹ dê mua, tôi chính là mua rượu ngũ cốc về tự mình ủ, ngài uống có được không?”

“Cậu… cậu tự mình ủ?”

Đoạn lão nghe Lâm Vũ nói, không khỏi kinh ngạc, sau đó trên mặt lộ ra một tia mất mát, rồi thở dài thườn thượt.

“Nếu như ngài thích, tôi có thể viết phương thuốc và cách làm cho ngài, ngài có thể tự mình làm.” Lâm Vũ CƯời.

Đoạn lão sửng sốt khi nghe Lâm Vũ nói, ông ta còn tưởng răng Lâm Vũ nhân cơ hội này sẽ lợi dụng ông, không ngờ Lâm Vũ lại không muốn gì cả, lại cỏ thể đưa phương thuốc cho ông.

Cách làm này thực sự khiến ông ngưỡng mộ, ngay cả bản thân ông cũng không làm được.

“Dì à, có thể lây giấy bút giúp tôi không?” Lâm Vũ gọi bảo mẫu một tiếng, muốn viết phương thuốc cho Đoạn lão.

“Không công bắt hưởng lộc!”

Đoạn lão phất tay thở dài: “Là Đoạn Phong Niên tôi không có phúc được uông rượu ngon như thế này, hai người mời về đi ! Sau này cũng không cần đến đây nữa ! Rượu hai người mang đến tồi xin không trả, lão đâu tôi đây xin không biết xâu hỗ một lần vậy.

“Đoạn lão, ngài đừng từ chối vội như vậy, ngài hãy SUY, nghĩ kĩ đi, lần sau chúng tôi lại đến.”

Thẩm Ngọc Hiên thấy Đoạn Phong Niên hạ lệnh đuổi khách, nhất thời hoảng loạn: *Nói không chừng ngài suy nghĩ kĩ rồi thay đồi chủ ý thì sao?”

“Không giấu gì hai người, tôi đã nhận lời làm thợ khắc ngọc chính cho Trang sức Đằng Quân rôi.” Đoạn Phong Niên thở dài bất lực, Thực ra nêu ngay từ đầu không phải ông nhận lời với bên tràn sức Đăng Quân, không vì gì khác, chỉ vì bình rượu này, ông sẽ nghiêm túc xem xét Hà Ký.

Khi còn trẻ, ông ta rất thích uống rượu, coi rượu như mạng sông, nhưng mây năm gân đây, có thê do hệ miễn dịch của ông ta Suy giảm, khi uông rượu ông ta sẽ bị dị ứng và hen suyễn, chỉ có rượu thuốc do Lâm Vũ mang đến ông mới không cảm thấy khó chịu, hơn nữa khi uỗng vào toàn thân cảm thấy tràn đầy khỉ lực, đến ngay cả bình rượu thuốc Thẩm Ngọc Hiên mang đến cũng không so được.

“Cái gì? Ngài đã nhận lời Trang Sức Quân Phúc!”

Thẩm Ngọc Hiên nhảy dựng lên, so với việc Đoạn lão từ chôi bọn họ, việc này càng khó chấp nhận hon.

Trách không được ban nãy Đằng Quân cược cùng bọn họ lại tự tin như thê, hóa ra ông †a sớm đã bàn bạc xong với Đoạn lão.

Thật ra Thầm Ngọc Hiên sớm đã nghĩ kĩ, cho dù Đoạn lão không đáp ứng bọn họ, cũng không đáp ứng Trang sức Quân Phúc cùng các nhãn hiệu khác, anh ta đều có thê chấp nhận.

Nhưng hiện tại Đoạn lão lại đáp ứng Trang sức Quân Phúc, như thê không phải là kết bọn họ án tử hình sao?

“Tôi biết hai nhà các người là quan hệ đối đầu, nhưng ngại quá, tôi có nỗi khổ riêng của mình.” Đoạn lão có chút áy náy nói với Thâm Ngọc Hiên và Lâm Vũ.

“Nhưng…”

“Được rồi, Ngọc Hiên.”

Thẩm Ngọc Hiên vẫn muốn nói gì đó, Lâm Vũ không cho anh ta nói, kéo anh ta một cái.

“Đoạn lão, ông chủ Đằng của Trang sức Quân phúc đã đến rôi, CÓ cân mời vào không?” Bảo mẫu mở miệng nói.

“Mời vào đi, hai vị đi thong thả, tôi không tiễn nữa.”