Chương 93: Tiết Dạy Đầu Tiên

“Vô lý! Cậu đang chém gió!”

Bynum biến sắc, mắng Lâm Vũ đang nói bậy bạ. Loại trật khớp mức độ này không thể phục vị lại bằng tay không được.”

Nhưng người đàn ông lái xe điện nghe Lâm Vũ nói vậy thì liền nhảy lên, nói: “Hà tiên sinh, cậu không nói gì tôi còn tưởng là cậu cũng đồng ý với người ngoại quốc này chứ, thì ra là hắn đang nói bậy để gạt chúng tôi à2”

“Tôi không nói bậy bạ, tôi nói sự thật!” Bynum nghe vậy thì gấp lên, khua hai tay, vẻ mặt kích động mà giải thích với người đàn ông đi xem điện: “Cậu biết loại tình huống này nghiêm trọng đến mức nào không?”

“Quả thực rất nghiêm trọng, nhưng tôi có thể chữa khỏi cho anh ấy. Anh ấy bị người ta dùng thủ pháp đặc biệt làm trật khớp, đi bệnh viện cũng không nhất định phục vị được, hơn nữa anh ấy có thể sẽ phải chịu đau rất nhiều.” Lâm Vũ hờ hững nói.

“Vậy sao? Hà Gia Vinh tiên sinh, ý của anh là anh chỉ cần một đôi tay là có thể thắng được những thiết bị trị liệu tinh vi của tây y chúng tôi?” Annie nhếch mày, hơi châm chọc mà nhìn Lâm Vũ một cái.

Cô ta rất hiểu trình độ chuyên ngành của Bynum, nếu Bynum đã nói chỉ có thể dùng thủ pháp kích quang để phục vị thì tuyệt đối không thể sai. Nếu như tên Hà Gia Vinh này đã dám nói loại lời này thì mình khen hắn, càng khen nhiều hắn càng ngã đau hơn.

“Nếu cô là nói tới bệnh tình của bệnh nhân này thì cũng có thể hiểu như vậy.” Lâm Vũ mỉm cười nói, tỏ vẻ bình tĩnh. Theo như anh thấy thì trước mặt mấy người Tây, có lúc đúng là cần tự kiêu một chút.

“Được, vậy thì tôi xem thử anh tay không phục vị lại xương tay cho hắn thế nào.” Annie lạnh giọng nói, trong lòng tức vô cùng.

Lâm Vũ vậy mà lại dám mạnh miệng như vậy, nói đôi tay của anh có thể thắng được máy móc khoa học, quả đúng là nói mà không biết sọ!

“Chém gióI”

“Dùng lời của Hoa Hạ các người mà nói, cậu đang ăn nói ba hoa.”

“Tôi phải tận mắt nhìn hắn lát nữa xấu hỗ đến mức không chỗ dung thân!”

Mấy tên ngoại quốc đều lên tiếng xem thường, vì do giao tiếp lâu năm với người Hoa Hạ, tiếng trung của họ đều nói rất đâu ra đấy.

Lâm Vũ cười cười, đứng dậy, đi đến bên cạnh người đàn ông đầu bằng, vừa định động tay thì ai ngờ Annie lại ngăn lại.

“Hà tiên sinh, đừng vội, hay là chúng ta đánh cược đi?”

“Ò? Cược gì?” Lâm Vũ cũng không từ chối.

“Thế này đi, nếu anh thua thì mấy ngày tôi ở Hoa Hạ này thì tôi gọi lúc nào phải tới lúc đó, hơn nữa cho dù tôi hỏi anh cái gì anh đều phải biết gì, biết gì… biết gì…” Annie chau mày, có chút không nhớ từ tiếp theo.

“Biết gì nói nấy.” Lâm Vũ bổ sung cho cô ta: “Có điều nếu cô thua thì sao?”

“Nếu tôi thua, tôi sẽ chuyển cho anh một triệu, xem như phí sửa chữa cho phòng khám nhỏ này, thế nào? Thực ra vụ cá cược này anh được lợi hơn.” Annie cật lực khuyên nhủ, sợ Lâm Vũ không đồng ý.

Cô ta thấy mình chắc chắn sẽ thắng. Lâm Vũ còn chưa kiểm tra mà đã chắc chắn bệnh nhân bị người ta dùng thủ pháp đặc biệt làm trật khớp, căn bản chính là ăn nói hàm hồ. Trừ khi anh là thần tiên.

“Được, ok.” Lâm Vũ đồng ý.

“Hà tiên sinh cố lên, để bọn Tây này xem thử sự lợi hại của y thuật Hoa Hạ chúng ta!”

“Đúng vậy, bác sĩ Hà, bọn Tây thì giỏi lắm, nhưng người Hoa Hạ chúng ta không kém hơn bọn chúng!”

“Khiến bọn chúng mở mang kiến thức cái gì gọi là trung y chân chính!”

Người xung quanh thấy thái độ hống hách của bọn Tây này thì cũng không nhìn nổi nữa, đã vô cùng kích phát lòng tự tôn dân tộc của họ, cấp thiết mà muốn Lâm Vũ thể hiện trước mặt bọn Tây này, đè sự hống hách của bọn chúng xuống.

“Cảm thấy thế nào?” Một tay Lâm Vũ đặt lên vai người đàn ông đầu bằng, tay kia đỡ lấy cánh tay hắn, khẽ động một cái.

“A a, đau! Đaul”

Người đàn ông đầu bằng liền biến sắc, trên trán đã đỗ mồ hôi như mưa.

“Thế này thì sao?” Lâm Vũ lại khẽ vặn một cái.

“Đau chết rồi! A a a! Đau!” Người đàn ông đầu bằng mở lớn miệng, nhắm chặt mắt, vẻ mặt méo mó.

“Dừng tay, cậu như thế này sẽ khiến bệnh tình của hắn càng thêm nghiêm trọng!”

Bynum không nhìn nổi nữa, vươn tay muốn ngăn Lâm Vũ lại, ai ngờ còn chưa tới trước thì đã bị Lịch Thần Sinh xác cỗ áo như xách gà con ném về lại.

“Thế này thì sao?” Lâm Vũ lại hỏi, đồng thời thầm tăng lực, liền vặn về phía dưới, bả vai người đàn ông đầu bằng liền kêu lên rắc một cái.

“A a a… Không đau nữa?”

Người đàn ông đầu bằng vừa kêu hai tiếng thì đột nhiên ngắn ra, cảm thấy cơn đau kịch liệt nơi bả vai liền biến mát, đổi thành cảm giác hơi tê xót.

“Khẽ động một chút, thử xem.” Lâm Vũ cười nói.

Người đó vội động tay một cái, thấy cánh tay đã như bình thường, vẻ mặt vui mừng nói: “Được… được rồi, được rồi!”

“Ha ha, Hà tiên sinh quả nhiên là thần y mà!”

“Thế nào, lợi hại chứ! Xem mắy tên Tây các người có còn dám nghỉ ngờ trung y của chúng tôi nữa không!”

“Tây y là cái rắm! Vừa bảo người ta đi bệnh viện, vừa bảo người ta làm kiểm tra, phải tốn rất nhiều tiền. Hà tiên sinh người ta vặn một cái là xong rồi!”

“Thế nào, bây giờ thì héo rồi chứ? Chịu cược thì chịu thua, lấy tiền raI”

Một đám bệnh nhân nhất thời vô cùng hưng phấn. Lúc này, họ đều thấy kiêu ngạo thay cho trung y Hoa Hạ, cũng vì mình là một người Hoa Hạ mà cảm thấy tự hào vô cùng!

“Không thể nào! Không thể nào!”

Mấy tên Tây liền biến sắc, vô cùng kinh ngạc, không ngừng nói không thể nào, vẻ mặt không dám tin.

Sắc mặt của Annie cũng liền trở nên vô cùng khó coi, khôn ngờ Lâm Vũ chỉ đầy nhẹ một cái liền chữa khỏi cho một ca trật khớp nghiêm trọng như vậy.

Nếu không phải là hôm nay tận mắt nhìn thấy thì cô ta tuyệt đối sẽ không tin.

“Annie tiểu thư, giờ cô tin rồi chứ? Nếu cô hồi hận rồi thì không cần đưa một triệu đó cũng được.” Lâm Vũ mỉm cười nói.

“Yên tâm, tôi đã cược thì sẽ làm, đưa số tài khoản cho tôi, tôi bảo người chuyển tiền ngay cho anh.” Annie xị mặt nói, ánh mắt nhìn Lâm Vũ, đã không còn sự xem thường lúc trước mà thay vào đó là tràn đầy tò mò và nghỉ hoặc.

“Lịch đại ca, thẻ ngân hàng của anh đâu, lấy qua đây.” Lâm Vũ cũng không khách khí với cô ta. Loại người như cô ta thì một triệu không là gì cả.

“Hả? Để làm gì?” Lịch Thần Sinh ngần người.

“Tôi dùng một chút, đưa tôi.”

Lịch Thần Sinhh hơi không hiểu mà đưa thẻ ngân hàng cho Lâm Vũ. Lâm Vũ đưa cho Annie, nói: “Chuyển qua đi.”

Annie cầm lấy thẻ qua một bên rồi gọi điện.

“Tiên sinh, cậu đang làm gì vậy? Cậu không phải là cũng có thẻ sao?” Lịch Thần Sinh chau mày, giống như ý thức được cái gì, vội hỏi.

“Lịch đại ca, Giai Giai giờ còn nhỏ, sau này chỗ dùng tiền còn rất nhiều, xem như chút thành ý của người chú như tôi đi.” Lâm Vũ cười nói.

“Tiên sinh, sao được chứ!” Tim Lịch Thần Sinh run lên không ngừng, mở lớn mắt nhìn Lâm Vũ, chỉ thấy nhãn cầu cay rần.

“Có gì mà không được, xem tôi là anh em mà nhận lấy, nếu không anh trả tiền lại cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối.”

Lâm Vũ cười nhạt một cái, nói.

“Cảm ơn tiên sinh.” Lịch Thần Sinh cúi đầu, không kìm được mà đỏ vành mắt. Một triệu đối với anh mà nói đã là một khoản cực lớn. Lúc trước chỉ lo làm lính, nào có thời gian bận tâm tới tiền. Thôi ngũ hai năm nay, anh mới biết tính quan trọng của tiền.

Gần đây anh quả thực vô cùng túng thiếu. Ứng tiền chỗ Lâm Vũ, anh đều trả nợ hết, trên người ngay cả tiền để mua cho Giai Giai bộ đồ cũng không có.

Chắc chắn Lâm Vũ đã biết chỗ khó của anh nên mới dùng danh nghĩa tặng khoản tiền này cho Giai Giai mà chuyển tiền vào tài khoản của anh.

“Được rồi, lát nữa sẽ tới tài khoản.” Annnie đi tới trả lại thẻ cho Lâm Vũ: “Không biết tối nay anh có rảnh không? Tôi mời anh ĐI.

“Không Annie còn chưa nói xong thì Lâm Vũ liền từ chối thẳng thừng.

“Anh…”

Cô ta tức đến lồng ngực phập phồng, khiến cho lồng ngực vốn đồ sộ nay càng nghạo nghễ hơn: “Hà tiên sinh, nếu tôi đoán không sai thì anh nhất định còn đang độc thân nhỉ?”

“Không phải, tôi có vợ rồi, hơn nữa vô cùng xinh đẹp.” Lâm Vũ rất tự tin mà trả lời.

– Annie nghiến răng, tức đến sắp nôn ra máu. Loại người này sao có thể lấy được vợ chứ!

Cô ta không thể nói với Lâm Vũ tiếp được nữa, nếu không thật sự sẽ tức đến hộc máu, liền hỏi thẳng: “Hà tiên sinh, lúc nào anh tới học viện trung y dạy học, nhớ báo với tôi một tiếng, tôi muốn nghe thử cao kiến của anh!”

“Được thôi.” Lâm Vũ gật đầu, nói: “Cô nói rất đúng, trung y có rất nhiều phương diện đối với tây y các người mà nói, quả thực là cao kiến.”

Annie tức đến run người, thấy trên phương diện ngôn ngữ mình bị thiệt, liền không nói nữa, nhét cho Lâm Vũ một tờ danh thiếp rồi liền rời đi.

“Đi mau đi, bọn ngoại quốc, sau này có bệnh hoan nghênh tới khám!”

“Đúng thế, cơ thể cô phát triển tốt như vậy, có thể không bình thường, có chỗ nào bắt thường nhớ quay lại để bác sĩ Hà kiểm tra cho cô nhé!”

“Sau này đừng thổi phồng tây y nữa, không phải là vẫn thua bởi trung y chúng tôi sao!”

Người xem không quên nói khỉa theo bóng dáng của đám người Annie.

Hai ngày sau, Lâm Vũ ăn sáng xong thì mặc một bộ vest, vì hôm nay anh sẽ dùng thân phận giáo viên tới học viện trung y lên lớp cho sinh viên.

“Nhìn anh cúc cáo kìa, lớn vậy rồi mà ngay cả cúc áo cũng cài không xong.”

Giang Nhan định ra ngoài, nhìn thấy quần áo nhàu nhĩ của Lâm Vũ thì vội cài lại giúp anh, giúp anh sửa thẳng quần áo.

“Cảm ơn.”

Lâm Vũ nhìn Giang Nhan ở trước mặt, đột nhiên trong lòng vô cùng ấm áp, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng.

Nếu cứ thế này mãi thì cũng khá tốt.

“Dạy cho tốt, đừng làm dạy sai học trò của người ta.” Trước khi đi Giang Nhan dặn một câu.

Ánh nắng lấp lánh rọi lên canh cây, rọi lên trên đường bùn đất rộng rãi, rọi lên tòa nhà dạy học màu sắc rực rỡ, rọi lên trên gương mặt tươi cười của các sinh viên, khiến cho cả trường học trở nên vô cùng náo nhiệt, sống động.

Lâm Vũ vừa đi vừa nhìn các sinh viên, cảm thấy vô cùng vui vẻ, giống như quay lại thời kỳ đi học của mình.

Anh dạy một tiết học công khai, giữa «Kiến thức lý luận cơ bản của trung y>> và «Chẩn đoán học trung y>>, anh chọn «Chẩn đoán học trung y>>. So với môn đầu thì môn sau càng dễ nhập môn hơn, càng mang tính hiện thực hơn, cũng càng dễ kích phát hưng phấn muốn học của sinh viên hơn.

“Áy, nghe nói người dạy tiết học công khai lần này là một bác sĩ nỗi tiếng đấy.”

“Mình cũng nghe nói rồi, còn là hiệu trưởng chúng ta đích thân đi mời đấy.”

“Thật giả vậy? Có thể lợi hại vậy sao? Máy ngày trước bạn học ở trường y khoa của mình còn chế giễu mình đáy. Nói mình học trung y là không có tiền đồ.”

“Đúng thế, mình nghe nói thầy ấy từng khám cho không ít người bệnh, còn khám bệnh cho đám người ngoại quốc nữa Á\vm đây.

“Vậy chắc chắn là một lão giáo sư rồi, có thể còn lớn tuổi hơn hiệu trưởng Đồng của chúng ta nữa.”

“Cậu nói vậy không phải là thừa thãi rồi à. Đương nhiên là lão giáo sư rồi. Theo tin tức đáng tin, còn lớn tuổi hơn hiệu trưởng Đồng đấy. Hiệu trưởng Đồng lúc đi mời thầy ấy, đều phải cung kính kìa.”

“Vậy thì tốt quá rồi, nói không chừng chúng ta có thể học được chút gì đó từ lão giáo sư này rồi.”

Lúc này trong phòng học đã ngồi đầy người, hơn một trăm người, đều là sinh viên chọn môn học công khai này, cùng trao đổi với nhau, vô cùng hưng phần.

Lúc này Annie đem theo mấy thành viên hiệp hội y liệu cũng đi vào, im lặng mà ngồi ở trong góc sau cùng.

“Xem, có người Tây tới kìa.”

“Suyt, nhỏ tiếng chút, đây không phải là người Tây bình thường, là người của hiệp hội y liệu Mỹ.”

“Thật giả vậy? Người của hiệp hội y liệu cũng tới nghe thầy ấy giảng?”

“Có thể thấy được giáo sư này lợi hại thê nào rồi.”

Đám sinh viên phía sau thắp giọng bàn tán.

“Xin chào các bạn.”

Lúc này Lâm Vũ đối chiếu số phòng, rồi bước vào, thấy nhiều người như vậy thì hơi bất ngờ.

“Bạn học, cậu ở lớp nào thế? Đi nhầm rồi à2”

Một người phụ trách kiểm tra kỷ luật sinh viên đánh giá Lâm Vũ một cái, đứng dậy hét lên với anh.

Lúc nãy cậu ta đã điểm danh rồi, người đã đủ cả, sao lại có thêm một người rồi.

“Đúng thế, chỗ chúng tôi là tiết công khai, đi nhầm phòng rồi à?”

“Cậu lớp nào vậy? Ấy, cậu lên bục giảng làm gì!”

“Lát nữa thầy giáo của chúng tôi tới ngay đấy!”

Một đám sinh viên ồn ào nói. Vì Lâm Vũ quá trẻ, khuôn mặt lại thanh tú, nên tất nhiên họ sẽ nghĩ anh là sinh viên của trường.

Dù sao người có “thông tin đáng tin” lúc nãy đã nói rồi, hôm nay tới dạy là một lão giáo sư tóc bạc, nên không ai nghĩ Lâm Vũ là thầy giáo cả.

Anmnie và mấy thành viên kia không khỏi bụm miệng cười trộm.

Trong lòng Annie thấy vui trên nỗi đau của người khác, nóng lòng muốn nhìn Lâm Vũ bị bẽ mặt. Ngay cả tuổi tác cũng không được người ta xem trọng thì lát nữa xem anh dạy thế nào!