Chương 131

 

Mọi người đều hâm mộ Trần Gia Bảo.

 

Trần Gia Bảo nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Có lẽ anh phải thất vọng, bởi vì gốc Thanh Ngọc Chi này cũng có tác dụng rất lớn với tôi, tôi không thể từ bỏ.”

 

Lời này vừa phát ra, mọi người đều xôn xao. Họ có nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu được, tại sao Trần Gia Bảo lại buông tha cơ hội tốt như vậy.

 

“Nói thế, rốt cuộc cậu vẫn muốn khô máu với tôi đúng không? Được, được, được lắm, tôi đây chống mắt lên xem cậu lấy gì để đối đầu với nhà họ Liễu chúng tôi!” Trần Gia Bảo xụ mặt xuống, lập tức giơ bảng và lớn tiếng nói: “Một nghìn hai trăm hai mươi lăm tỷ!”

 

Sau đó, Liễu Đức Thắng khiêu khích nhìn Trần Gia Bảo, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt.

 

Một lần tăng thêm một trăm bảy mươi lăm tỷ!

 

Mọi người đều cảm thán Liễu Đức Thắng giàu nứt đổ vách và cũng thầm cười nhạo sau lưng Trần Gia Bảo, anh ta lại dám liều mạng so tiền với nhà họ Liễu vốn liếng hùng hậu, thật sự không biết tự lượng sức mình.

 

“Gia Bảo…” Đến Hàn Đông Vy cũng lo lắng nhìn anh.

 

Trần Gia Bảo mỉm cười và nâng bảng, nói: “Một nghìn bốn trăm tỷ!”

 

Cũng là một lần tăng thêm một trăm bảy mươi lăm tỷ, không yếu thế chút nào!

 

Liễu Đức Thắng cười khẩy, cao giọng nói: “Một nghìn năm trăm bảy mươi lăm tỷ! Muốn so tiền với Liễu Đức Thắng tôi, cậu còn quá non!”

 

Trần Gia Bảo cười khẽ, nâng bảng và cao giọng nói: “Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ!”

 

Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ đồng Việt Nam, số tiền này gần như là toàn bộ tài sản của anh, nhưng vì Thanh Ngọc Chi, hết thảy đều đáng giá.

 

Mọi người trợn to mắt, họ đều có cảm giác như đang nằm mơ. Từ khi nào thì tiền Việt Nam lại không có giá như vậy?

 

Ngay sau đó, mọi người đồng loạt nhìn về phía Liễu Đức Thắng.

 

Sắc mặt Liễu Đức Thắng càng thêm khó coi, đến khóe mắt cũng bắt đầu run rẩy.

 

Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, từ sớm đã vượt gia điểm giới hạn của anh ta!

 

Mặc dù anh ta có tiền, nhưng cũng không đến mức ném tiền vô tội vạ như vậy. Mỗi đồng của anh ta đều do anh ta kiếm được bằng chính năng lực của mình, cho nên anh ta sẽ không tiêu tiền một cách bậy bạ.

 

“Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ đồng Việt Nam, trời ạ, quý ông này rất dứt khoát, tự nguyện ra giá trên trời một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ đồng Việt Nam vì Thanh Ngọc Chi này. Điều đó đã nói rõ chỗ trân quý của Thanh Ngọc Chi, anh Liễu, anh còn muốn tiếp tục tăng giá không? Nếu từ bỏ, anh sẽ lỡ mất cơ hội tốt để có được gốc Thanh Ngọc Chi này.” Người đẹp bán đấu giá hỏi mà chẳng kiêng nể gì.

 

Trần Gia Bảo âm thầm oán giận trong lòng, một nghìn bảy trăm năm mươi đồng Việt Nam này đã là tất cả tiền của anh rồi, nếu Liễu Đức Thắng tiếp tục tăng giá thì anh sẽ vô cùng khó xử.

 

Quả nhiên, Liễu Đức Thắng do dự, sau đó anh ta nhìn về phía Trần Gia Bảo và lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, giơ tấm bảng lên, nói: “Tôi ra giá một nghìn chín trăm hai mươi lăm tỷ. Sao nào, cậu còn muốn tiếp tục theo tôi ư?”

 

Mọi người âm thầm gật đầu, không hổ là ông trùm đá quý, đúng là giàu nứt đổ vách. Trần Gia Bảo cạnh tranh với Liễu Đức Thắng, chẳng những không đấu giá được gốc Thanh Ngọc Chi, mà đến cả ân tình của nhà họ Liễu cũng không có được, thật sự là dã tràng xe cát biển Đông.

 

Trần Gia Bảo đã không còn tiền, anh không khỏi nhíu mày.

 

Nhìn thấy biểu cảm của Trần Gia Bảo, Liễu Đức Thắng cười nhạo nói: “Sao vậy, không nâng bảng sao? Tôi đoán cậu đã hết tiền rồi đúng không?”

 

Không chỉ Liễu Đức Thắng, mọi người ở đây đều cho là như vậy.

 

Dù sao không phải ai cũng có vốn liếng hùng hậu như nhà họ Liễu, Trần Gia Bảo cạnh tranh với Liễu Đức Thắng vốn dĩ không phải là hành động sáng suốt.

 

Trần Gia Bảo nhíu mày, bất chợt nói: “Ông chủ Tạ, ông cho tôi một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, tôi sẽ luyện giúp ông mười viên Hồi Xuân Đan…”

 

Tạ Anh Dũng kinh hãi. Đối với ông, một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ không phải là con số nhỏ, hơn nữa Hồi Xuân Đan là thứ gì ông chưa nghe thấy bao giờ, cho nên trong lòng có chút do dự.

 

Trần Gia Bảo tiếp tục nói: “Đúng như tên gọi, Hồi Xuân Đan có thể kéo dài tuổi thọ và khiến cơ thể căng tràn sức sống trở lại. Tác dụng của mỗi viên Hồi Xuân Đan đều không thua kém Thanh Ngọc Chi. Thế nào, giao dịch này ông có làm hay không?”

 

Sau khi nói xong, Trần Gia Bảo có chút đau lòng. Nếu không phải vì Thanh Ngọc Chi là nguyên liệu bắt buộc dùng để luyện chế “Huyền Dương Đan”, anh mới không dùng Hồi Xuân Đan làm thẻ đánh bạc đâu.

 

Tạ Anh Dũng lập tức khiếp sợ, một gốc Thanh Ngọc Chi hiện tại cũng đã đạt mức giá cao ngất ngưỡng là một nghìn chín trăm hai mươi lăm tỷ. Tuy giá cao ngất ngưỡng, nhưng nếu ước tính một cách thận trọng thì giá trị của Thanh Ngọc Chi này cũng lên tới ba trăm năm mươi tỷ đồng Việt Nam.

 

Hiện tại lấy ra một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ đổi lấy mười viên Hồi Xuân Đan, nghĩ thế nào cũng là kiếm được món hời to rồi!