Chương 143

 

Hơn nữa Tạ Quốc An đã chấp hành nhiệm vụ lâu năm, không ngừng tiếp xúc với hoàn cảnh cận kề cái chết, cho nên kinh nghiệm và ý chí chiến đấu của anh ta rất cao.

 

Có thể nói, trong cấp bậc “Thông U hậu kỳ”, Tạ Quốc An là vô địch!

 

Vương Đại Hùng gật gật đầu, ông rất hài lòng với câu trả lời này. Ông ta tất nhiên hiểu rõ khả năng của Tạ Quốc An rồi.

 

Lúc này Trần Gia Bảo vẫn chưa chịu xuất hiện.

 

“Đừng có nói là Trần Gia Bảo sợ quá nên không dám đến chứ?” Tần Phi Yến bật cười, cô tỏ vẻ khinh thường.

 

Tuy Vương Đại Hùng vẫn không nói gì, thế nhưng trong lòng ông cũng nghĩ như vậy. Một tên vô danh tiểu tốt cũng dám khiêu chiến với sĩ quan cấp cao như Tạ Quốc An sao, anh ta sợ hãi là điều hiển nhiên!

 

Tạ Cẩm Tú cảm thấy lời này của cô ta khó nghe vô cùng, vì vậy cô tức giận nói: “Không, Trần Gia Bảo kiêu ngạo như vậy, anh ấy nhất định sẽ đến!”

 

Tần Phi Yến ngạc nhiên nhìn Tạ Cẩm Tú, cô ta không thể hiểu vì sao người này lại nói đỡ lời cho một người ngoài như Trần Gia Bảo.

 

Tạ Cẩm Tú chột dạ mà quay đầu qua chỗ khác, cô vừa hy vọng Trần Gia Bảo hãy mau chóng xuất hiện, vừa hy vọng anh đừng có đến, lúc này trong lòng cô cực kỳ mâu thuẫn.

 

“Cẩm Tú, con thấy trận đấu này ai sẽ thắng ai sẽ thua?”

 

Tạ Anh Dũng đột nhiên cười ha hả mà hỏi cô.

 

Tạ Cẩm Tú nhíu mày, cô muốn lấy lại danh dự cho Trần Gia Bảo nên nói: “Dù anh hai rất lợi hại, nhưng nếu Trần Gia Bảo cố gắng thì có thể nắm chắc phần thắng trong tay.”

 

Tạ Anh Dũng cười rộ lên: “Được, chúng ta cá cược đi, ba cá là Tạ Quốc An sẽ thắng. Nếu ba thắng thì con không được nhúng tay vào hôn lễ của con và nhà họ Triệu nữa. Nếu Trần Gia Bảo thắng, ba sẽ tôn trọng ý kiến của con, con thấy thế nào?”

 

Tạ Cẩm Tú há hốc mồm, nhiều người ở đây đều hiểu rõ tỷ lệ thắng của Tạ Quốc An cao hơn nhiều so với Trần Gia Bảo. Tạ Anh Dũng đang cố tình đào bẫy cho cô sao? Ông ấy không phải đang đường đường chính chính lừa gạt cô vào bẫy à?

 

Thế nhưng vấn đề ở đây là cô tình nguyện tin tưởng Trần Gia Bảo, lần đầu tiên cô cảm thấy ba mình là một tên “cáo già” vô liêm sỉ!

 

“Trần Gia Bảo, hạnh phúc của cả đời em đều dựa vào anh đấy.” Tạ Cẩm Tú nhìn về phía xa xăm, cô cảm thấy bản thân đang nắm giữ tia hy vọng cuối cùng.

 

Có điều Trần Gia Bảo vẫn chưa chịu tới.

 

“Nếu Trần Gia Bảo không tới thì cậu ta sẽ thua, con có ý kiến gì không?” Tạ Anh Dũng bổ sung thêm.

 

Tạ Cẩm Tú lắc đầu rồi nói: “Con không có ý kiến gì cả.”

 

Qua nửa tiếng sau, mọi người ở đây đều trở nên lo lắng, lúc Tạ Cẩm Tú thất vọng đến nơi thì hai người Trần Gia Bảo và Hàn Đông Vy mới ung dung đi đến.

 

Trông bọn họ cứ như một cặp đôi “tiên đồng ngọc nữ” vậy!

 

Tạ Cẩm Tú kích động đến mức đứng bật dậy.

 

“Cậu ta chính là Trần Gia Bảo sao?” Vương Đại Hùng nhíu mày, ông cảm nhận được Trần Gia Bảo không giống một người học võ, cậu ta nhìn cực kỳ bình thường.

 

Tần Phi Yến gật đầu mà nói: “Anh ta là Trần Gia Bảo đấy, là một tên không biết “trời cao đất dày” là gì, coi chừng anh ta cũng chẳng xứng làm đối thủ của Tạ Quốc An.”

 

Vương Đại Hùng gật gật đầu, trong lòng ông có chút thất vọng.

 

Trần Gia Bảo tiến lại gần để cho Hàn Đông Vy ngồi cạnh Tạ Cẩm Tú rồi nói: “Tôi thấy phong cảnh ở đây rất đẹp cho nên đi dạo một chút, xin lỗi đã làm mọi người đợi lâu.”

 

Tất cả những người ở đây nghe vậy thì suýt nữa té xỉu.

 

Thời điểm quyết đấu mà Trần Gia Bảo còn có thể thong thả thoải mái ngắm cảnh sao? Thái độ lười nhác như vậy….xem ra là còn kém xa so với Tạ Quốc An!

 

Có đôi khi, thái độ sẽ quyết định kết quả, có thể nói Tạ Quốc An sẽ thắng chắc, không thể nghi ngờ gì nữa!

 

“Gia Bảo, cố lên!” Tạ Cẩm Tú nhìn Trần Gia Bảo với ánh mắt phức tạp.

 

Trần Gia Bảo gật đầu rồi cười với cô, sau đó anh xoay người đi ra bờ cát để đối mặt với Tạ Quốc An.

 

“Trần Gia Bảo, tao biết mày là cao thủ của bậc “Thông U trung kỳ”, nhưng mà mày vẫn không phải là đối thủ của tao. Tao chỉ cho mày một cơ hội thôi, mày nên chủ động nhận thua và rời khỏi Hàn Đông Vy đi. Nói cách khác, nếu mày để tao ra tay thì mày sẽ chỉ có bị thương nặng mà thôi.” Tạ Quốc An mở to mắt, anh khinh thường nhắc nhở.