Chương 42

 

Trần Gia Bảo đột nhiên cười cười như vừa mới nghe được chuyện buồn cười nhất thế giới.

 

“Anh cười cái gì?” Tần Thanh Nhã nhíu mày nói, tiếng cười này làm cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

 

Trần Gia Bảo vừa cười vừa nói: “Tôi cười vì tầm nhìn của cô quá hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng mà cũng đòi nói chuyện. Dù là nhân viên làm việc trong tòa Thị Chính hay là Tổng Giám Đốc Doanh Nghiệp Nhà Nước ở trước mặt tôi thì cũng chỉ giống như mây bay mà thôi, vẫy tay một cái là thổi tan được ngay. Rồi cũng sẽ có một ngày tôi sẽ cho cô biết, những lời cô nói trước mặt tôi hôm nay buồn cười biết bao nhiêu. Đến lúc đó, hy vọng cô không hổ thẹn là được rồi.”

 

Tần Thanh Nhã ngây ra, không ngờ được tên thất bại nghèo hèn Trần Gia Bảo này lại kiêu ngạo như vậy, tức giận dậm chân.

 

Chờ đến khi cô trở lại phòng, Trần Gia Bảo đang ngồi ở bên cạnh Lâm Thanh Hà, dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái.

 

Sắc mặt Lâm Thanh Hà xanh mét, Chu Linh Hoa thì lại vô cùng đắc ý.

 

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

 

Sau khi Tần Thanh Nhã ngờ vực đi qua, Chu Linh Hoa giống như đang khoe khoang, nhỏ giọng nói: “Tớ gọi điện thoại cho Hà Trung Sơn, anh ấy nói sẽ lập tức dẫn người qua đây, đợi lát nữa xem Trần Gia Bảo làm bộ làm tịch thế nào.”

 

Tần Thanh Nhã hiểu ra, ngay sau đó nhớ lại dáng vẻ kiêu ngạo của Trần Gia Bảo khi nãy, hung dữ trừng mắt liếc anh một cái.

 

Tai của Trần Gia Bảo vô cùng thính, tuy giọng Chu Linh Hoa rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe được, khóe miệng lộ ra ý cười khinh miệt.

 

Không bao lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra, ba gã trẻ tuổi đi đến.

 

Sau khi thấy rõ người đến, vẻ mặt Lâm Thanh Hà đột nhiên căng thẳng, hoảng loạn nhìn về phía Trần Gia Bảo.

 

Trần Gia Bảo nhìn cô cười lại, Lâm Thanh Hà ngay lập tức như sau cơn mưa trời lại sáng, vẻ mặt cũng thả lỏng.

 

Chu Linh Hoa vui mừng đứng lên, nói: “Hà Trung Sơn, anh đến rồi, còn có Triệu Minh Quân và Lý Thanh Phong, không ngờ hai người các anh cũng tới đây.”

 

Chàng trai đi trước chính là Hà Trung Sơn, cao trên một mét tám, vẻ ngoài đẹp trai đang đeo kính đen, mặc áo sơ mi màu trắng ngà, thoạt nhìn có vẻ nho nhã.

 

Hai người đằng sau Hà Trung Sơn cũng có gia thế không đơn giản.

 

Tần Thanh Nhã đột nhiên hơi lo lắng, lỡ như Trần Gia Bảo xung đột với bọn họ thì hậu quả chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm.

 

Cô chỉ muốn Trần Gia Bảo chia tay Lâm Thanh Hà, cũng không muốn thấy Trần Gia Bảo bị đánh nhừ tử.

 

Chu Linh Hoa bước nhanh đến trước mặt Hà Trung Sơn, nhỏ giọng nói mấy câu bên tai anh, thi thoảng lại liếc về phía Trần Gia Bảo.

 

Hà Trung Sơn gật gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng nhưng rồi vẫn che giấu rất tốt, lập tức ngồi ở bên kia của Lâm Thanh Hà, hoàn toàn lơ đẹp Trần Gia Bảo, cười nói: “Anh và hai người Triệu Minh Quân đúng lúc đến đây ăn cơm, vừa hay gặp được các em. Thanh Hà, xem ra chúng ta thật có duyên.”

 

Trong mắt Lâm Thanh Hà chợt có vẻ hoảng hốt rồi biến mất, lập tức nói: “Hà Trung Sơn, quan hệ của tôi với anh không thân thiết như thế, đừng gọi tôi là Thanh Hà. Anh Bảo, em không có quan hệ gì với anh ta cả.”

 

Tần Thanh Nhã lặng lẽ thở dài, nghi ngờ không biết khả năng nhìn người của Lâm Thanh Hà có vấn đề hay không.

 

Vẻ tươi cười của Hà Trung Sơn lập tức cứng đờ lại.