Chương 93

 

“Nhưng mà…” Lưu Bảo Châu có chút nghi ngờ nhìn về phía Hàn Đông Vy.

 

Hàn Đông Vy nói: “Cứ làm theo lời anh ấy đi.”

 

“Được… Được, tổng giám đốc Hàn.” Lưu Bảo Châu sợ ngây người, cô âm thầm phóng đoán thân phận của Trần Gia Bảo.

 

Lúc đi lên tầng cao nhất, thấy Trần Gia Bảo nắm lấy tay Hàn Đông Vy bước ra khỏi thang máy, Lưu Bảo Châu hoàn toàn khiếp sợ.

 

“Trời ạ, mình không nhìn lầm đấy chứ, tổng giám đốc Hàn và anh Trần lại tay trong tay với nhau! Không phải hai người họ mới quen nhau được mấy ngày thôi hả? Sao bây giờ lại hẹn hò với nhau rồi?”

 

Lưu Bảo Châu cảm thấy hoa mắt chóng mặt cực kỳ.

 

Sau khi đi vào văn phòng tổng giám đốc, Trần Gia Bảo không hề khách sáo ngồi ngay vào vị trí dành cho tổng giám đốc. Anh nhìn cách bài trí trong phòng, cười nói: “Nơi này cũng không tồi, khó trách người nào người nấy đều thích làm tổng giám đốc.”

 

Hàn Đông Vy rót cho Trần Gia Bảo một chén nước, cười khổ nói: “Ai nấy đều nói làm tổng giám đốc sẽ được nở mày nở mặt, nhưng nào có ai biết sự khó khăn khi ngồi vào vị trí này chứ? Không nói đến người dưới quyền không phục, còn âm thầm ngáng chân ngoài sáng trong tối, thật đúng là tức chết đi được.”

 

Sau khi Hàn Đông Vy nói xong, cô không nhịn được mà thở dài một hơi.

 

Trần Gia Bảo đau lòng ôm lấy Hàn Đông Vy, để cô ngồi lên trên đùi mình, cười xấu xa nói: “Dựa vào năng lực của vợ anh, lẽ nào lại không áp chế được đám người đó sao?”

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Đông Vy đỏ rực lên, hoảng loạn nhìn về phía cửa văn phòng. Sau khi xác định sẽ không có ai bước vào, cô bèn tỏ vẻ tức giận, vô cùng quyến rũ liếc nhìn Trần Gia Bảo, nói: “Cho em một khoảng thời gian nữa, tất nhiên em sẽ thu phục được bọn họ. Nhưng bây giờ em mới lên chức tổng giám đốc không lâu, nền móng vẫn chưa vững vàng, vả lại trong công ty cũng có rất nhiều nhân viên lâu năm, một đám cậy già lên mặt. Nói thật thì thời điểm hiện tại chính là lúc khó xử lý nhất.”

 

“Ví dụ như Lý Nhật Anh vừa nãy sao?” Trần Gia Bảo vuốt ve gương mặt của Hàn Đông Vy, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh.

 

“Bố của Lý Nhật Anh là Lý Quốc Kiên – người đã tranh đấu giành thiên hạ với ông cụ nhà họ Tạ, tình bạn của hai người đã kéo dài suốt mười mấy năm. Hiện giờ ông ta là phó giám đốc của công ty, chủ yếu phụ trách việc điều động nhân sự trong công ty. Cũng chính vì như vậy, đa số nhân viên trong công ty đều do Lý Quốc Kiên sắp xếp, địa vị cũng rất cao. Vốn dĩ vị trí tổng giám đốc sẽ do ông ta đảm nhiệm, nhưng bây giờ lại bị em chiếm mất, thế nên ông ta mới nhằm vào em ở khắp nơi như vậy.” Hàn Đông Vy giải thích.

 

Trần Gia Bảo bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: “Khó trách Lý Nhật Anh biết rõ em là tổng giám đốc mà vẫn dám đối đầu với em. Có điều ở trước mặt Trần Gia Bảo này, mấy thứ đó hoàn toàn không đáng để nhắc tới. Dám đối đầu với vợ của anh, chắc chắn bọn họ sẽ phải trả một cái giá rất đắt!”

 

“Gia Bảo đối xử với em thật tốt, quả nhiên em không nhìn lầm người mà.” Hàn Đông Vy e thẹn ôm lấy cổ của Trần Gia Bảo, chủ động hôn lên môi anh. Ngay sau đó cô lại nhớ đến chuyện gì, bèn hỏi với vẻ nghi ngờ: “Gia Bảo, lát nữa mở họp, nếu có người đến trễ thì sẽ sa thải người đó thật hả?”

 

“Đương nhiên.” Trần Gia Bảo kiên định nói: “Vua nào triều thần nấy, nếu phần lớn người trong công ty đều là tay chân của Lý Quốc Kiên, cùng lắm thì thay máu, trong thời buổi loạn lạc phải xử phạt thật nặng, như vậy mới có thể giải quyết một cách dứt khoát được. Còn về phần Tạ Hoàng Dương, tất cả mọi chuyện đều có anh ở đây rồi, em không cần phải lo đâu.”

 

Hàn Đông Vy gật đầu, vẻ mặt có chút đăm chiêu, trong lòng cũng dần trở nên kiên định.

 

Đúng vậy, có Trần Gia Bảo ở đây, đối với Tạ Hoàng Dương mà nói, những người đó có cột chung lại với nhau thì cũng không quan trọng bằng một đầu ngón tay của Trần Gia Bảo, mình còn lo lắng gì nữa chứ?

 

Sau đó Trần Gia Bảo ôm lấy Hàn Đông Vy, vừa động chạm, vừa trêu đùa người đẹp ở trong lòng. Cho dù Hàn Đông Vy có nổi danh là người phụ nữ kiên cường, mạnh mẽ trong giới kinh doanh, nhưng dưới sự trêu chọc của anh, cô cũng trở nên ý loạn tình mê, trong lòng ngọt ngào cực kỳ.

 

Gần một tiếng sau, Hàn Đông Vy mới lưu luyến không rời đứng lên, cô sửa soạn lại quần áo xộc xệch, lại trở thành nữ tổng giám đốc chỉ tay năm ngón. Có điều gương mặt ửng hồng và sắc xuân nơi đáy mắt cô đã cho thấy cảnh tượng vừa rồi kiều diễm đến mức nào.

 

Hàn Đông Vy gọi Lưu Bảo Châu tới, hỏi với vẻ lạnh lùng xa cách: “Mọi người đã đến đủ hết chưa?”

 

Lưu Bảo Châu nhìn thấy Trần Gia Bảo ngồi ở vị trí tổng giám đốc thì lập tức hoảng sợ, ngay sau đó sắc mặt có chút khó coi nói: “Còn giám đốc Lưu thuộc bộ phận kinh doanh, giám đốc Vương thuộc bộ phận đầu tư vẫn chưa tới.”

 

Hàn Đông Vy đã ra thông báo, vậy mà còn có người dám bằng mặt không bằng lòng, hiển nhiên là muốn vả mặt vị tổng giám đốc mới nhậm chức là cô đây.