Mỗi một người đều là sự kết hợp giữa ác ma cùng thiên sứ.
 
Phần lớn thời gian, mỗi người chúng ta đều ở trước mặt người bên ngoài bày ra cảm xúc tốt. đem cảm xúc phản đối áp ở trong lòng, thẳng đến có một ngày bùng nổ.
 
Nói chung, tích góp từng tí một theo thời gian càng dài, bùng nổ lại càng mãnh liệt.
 
Đây cũng là nguyên nhân có rất nhiều người tốt trong mắt người ngoài nhưng trong vòng một đêm lại biến thành ác ma giết người mà người gặp người sợ hãi.
 
Đây chỉ là kết quả bạo phát mà thôi!
 
Đối với Trần Phi mà nói, hắn xuất thân từ Trần gia, từ nhỏ đến lớn trên đầu luôn sánh vác lên quầng sáng, vô luận đi đến nơi nào đều cũng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, không chút khoa trương mà nói, từ nhỏ đến lớn, hắn luôn sinh hoạt trong hoa tươi cùng tiếng vỗ tay.
 
ở trong lòng rất nhiều người, hắn là người thắng, hắn là sự tồn tại khiến kẻ khác phải nhìn lên hâm mộ.
 
Trên thực tế quả thật như thế, đại đa số nhiều người cố gắng cả đời, mười cuộc đời cũng không chiếm được, nhưng hắn chỉ cần há mồm ra, duỗi duỗi tay là có thể đạt được!
 
Nhưng...sau lưng phong cảnh đó, Trần Phi giống như mọi người khác, mỗi ngày hắn bộc lộ phong phạm nhân sĩ thành công trước mặt mọi người, nhưng trong âm thầm hắn cũng phải đè nén cảm xúc phản đối từ sâu trong nội tâm!
 
Ngay cả phần lớn thời gian hắn sẽ thông qua quyền lực đùa bỡn phát tiết với nữ nhân, nhưng cũng chỉ là thoáng điều tiết mà thôi, căn bản không đạt được tác dụng có tính thực chất.
 
Bởi vì, cảm xúc phản đối của hắn chính là ghen ty cùng bất mãn!
 
Hắn ghen ty địa vị của Trần Phàm trong lòng lão thái gia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
So sánh với ghen ty mà nói, hắn càng nhiều chính là bất mãn!
 
Hai loại cảm xúc phản đối này từ ngày hắn còn nhỏ đã nảy sinh, nhưng ở trước mặt người trong Trần gia, nhất là ở trước mặt Trần lão thái gia, hắn chưa bao giờ dám biểu hiện ra ngoài.
 
Thẳng cho tới hôm nay, cảm xúc phản đối hắn đã áp lực nhiều năm như vậy một chút bạo phát bùng nổ, làm cho hắn cuối cùng đã hoàn toàn mất đi khống chế.
 
Không khống chế được, không những vượt ra khỏi sự tưởng tượng của Chu thư ký, cũng vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn.
 
Theo ý nào đó mà nói. đây là lần đầu tiên hắn không thể khống chế được bản thân kể từ khi lọt lòng!
 
Nhưng lúc này vì không thể khống chế được, cũng làm cho hắn đem cảm xúc tích súc nhiều năm phát tiết được ra ngoài.
 
Khi vợ chồng Trương Sinh Quang trong tâm trạng bất ổn đi vào trong ghế lô, Trần Phi đã hoàn toàn khỏi phục lại sự bình tĩnh, trên mặt cũng không còn tìm được nửa điểm cảm xúc phẫn nộ, mà là biểu tình bí hiểm, trong lòng cũng không biết đang đánh chủ ý quỷ quái gì.
 
- Trần bí thư, vợ chồng Trương Sinh Quang muốn gặp ngài.
 
So sánh với lúc Trần Phi nổ bạo không khống chế được khi nãy, Chu thư ký lại càng thêm kiêng kỵ Trần Phi ngay trong giờ khắc này, thanh âm của hắn hơi có chút run rẩy.
 
Lời của Chu thư ký làm cho Trần Phi lấy lại tinh thần, trên mặt của hắn lộ ra dáng tươi cười thản nhiên:
 
- Cho bọn họ tiến vào.
 
- Dạ. Trần bí thư.
 
Chu thư ký gật đầu thừa ứng, đồng thời trong lòng mơ hồ có ảo giác, hắn đột nhiên cảm giác được trải qua chuyện vừa rồi, vị lãnh đạo tiền đồ vô lượng này tựa hồ trở nên càng thêm đáng sợ so với trước kia!
 
về phần tại sao có loại cảm giác này, dù là chính hắn cũng nói không nên lời.
 
Rất nhanh, vẻ mặt vợ chồng Trương Sinh Quang thật sợ hãi đi vào ghế lô.
 
Khi bọn họ chứng kiến một đống hỗn độn bên trong ghế lô, trái tim họ liền treo lên trên cổ họng, một loại cảm xúc khẩn trương trong nháy mắt chiếm cứ khuôn mặt của bọn họ.
 
Trong lúc nhất thời, trên mặt bọn họ không còn chút máu, miệng mở ra, nhưng khôngbiết nên làm sao mở miệng, hàm răng không ngừng đánh lộp cộp.
 
- Thế giới này rất hiện thực, muốn có được điều gì đó, nhất định phải trả giá lớn! Đồng dạng làm ra chuyện sai lầm, phải có giác ngộ bị trừng phạt.
 
Nhìn vẻ mặt khẩn trương của vợ chồng Trương Sinh Quang, Trần Phi thán nhiên nói:
 
- Các ngươi không cần nói gì cả. đi đi...
 
- Phác thông!
 
Lời nói nguyên bản thật bình thán không có gì lạ lẫm của Trần Phi dừng trong tai vợ chồng Trương Sinh Quang giống như thiên lôi nổ vang, bọn họkhông hẹn mà cùng quỳ rạp xuống đất.
 
- Trần...Trần bí thư...
 
Mồ hôi lạnh trong nháy mắt tuôn ra trên trán Trương Sinh Quang, cả người hắn run rẩy lên như cố giải thích điều gì đó.
 
Không để ỷ tới Trương Sinh Quang, Trần Phi bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh rời đi.
 
- Trương Thiên Thiên, nói cho tôi biết cô đang ở đâu?
 
Cùng lúc đó Trần Phàm đã về đến trong nhà. đang đứng ngay cửa sổ trong phòng ngủ, giọng nói ngưng trọng hỏi.
 
Đây đã là lần thứ ba hắn hỏi như vậy.
 
Phía trước sau khi điện thoại chuyển được. Trương Thiên Thiên liền nói một câu muốn gặp hắn, sau đó cũng không nói thêm được nữa, mà chỉ biết khóc.
 
Hành động khác thường của Trương Thiên Thiên làm cho Trần Phàm hiểu được, chỉ sợ Trương Thiên Thiên đã xảy ra chuyện.
 
Hiện giờ nghe mấy câu hỏi liên tục, Trương Thiên Thiên đều không trả lời, làm cho Trần Phàm không khỏi có chút lo lắng.
 
Đối với Trần Phàm mà nói, thời gian trước kia bởi một ít hành vi của cô gái có tâm cơ sâu đậm này làm cho hắn chán ghét, nhưng kể từ khi Trương Thiên Thiên nói ra tiếng lòng với hắn, hắn đã thay đổi cách nhìn đối với Trương Thiên Thiên.
 
Theo hắn xem ra, dù Trương Thiên Thiên vẫn chấp nhất theo đuổi cuộc sống thượng nhân, nhưng nàng cũng có nguyên tắc cùng điểm mấu chốt của chính mình, hơn nữa cũng có chấp nhất mà những cô gái khác không có.
 
Mà buổi sáng hôm qua trong sân trường ngẫu nhiên gặp Trương Thiên Thiên, Trần Phàm cùng nàng nói chuyện, nhận thấy được đoạn thời gian gần đây Trương Thiên Thiên tựa hồ đã thay đổi một chút.
 
Lúc này Trương Thiên Thiên đã đi ra khỏi khách sạn Đông Phương Tân Giang.
 
Khác với bên trong khách sạn, bên ngoài thật sự rất lạnh, ở dưới tình hình này mà trên người nàng chỉ mặc bộ lễ phục dạ hội, lập tức khiến cho người chung quanh chú ý.
 
Đối mặt ánh mắt khác thường của những người đó, Trương Thiên Thiên không để ý đến.
 
Cơn gió thổi qua, thân thể của nàng nhịn không được run rẩy lên, nàng vừa ôm ngực vừa nhẹ giọng nói:
 
- Tôi đang ở trung tâm hội nghị quốc tế.
 
- Trung tâm hội nghị quốc tế...
 
Nghe được địa điểm này, Trần Phàm không khỏi nhíu mày.
 
Lúc chiều, hắn và Trần Phi gặp mặt trong khách sạn Đông Phương Tân Giang, mà hiện giờ Trương Thiên Thiên xuất hiện ở nơi đó, hơn nữa hình như xảy ra chuyện...
 
Lý trí nói cho Trần Phàm biết, tất cả chuyện này tựa hồ cũng không phải ngẫu nhiên.
 
- Đã xảy ra chuyện gì?
 
Hiểu được tất cả chuyện này, giọng nói của Trần Phàm trở nên có chút ngưng trọng.
 
- Khái...khái...
 
Nguyên bản Trương Thiên Thiên đang phát sốt, bị gió lạnh ban đêm thổi qua, kịch liệt ho khan lên, nguyên khuôn mặt đầy vẻ bệnh trạng lại càng thêm tái nhợt, dù đi đường cũng có chút không xong, giống như tùy thời đều có thé ngã sấp xuống.
 
Nghe được Trương Thiên Thiên đang ho khan kịch liệt bên kia điện thoại, Trần Phàm hiểu được nàng còn chưa lành bệnh.
 
- Trần Phàm, tôi muốn gặp anh, rất muốn rất muốn...
 
Sau ho khan. Trương Thiên Thiên không lau nước mắt trên mặt, chỉ nhẹ nhàng nói.
 
Đầu bên kia điện thoại, Trần Phàm trầm ngâm một chút, nói:
 
- Được, cô ở đó chờ tôi, tôi sẽ tới rất nhanh.
 
- Tôi ở bờ sông chờ anh.
 
Trương Thiên Thiên ho khan vài tiếng, nói.
 
Bờ sông?
 
Ngạc nhiên nghe được từ này, sắc mặt Trần Phàm không khỏi biến đổi, lập tức muốn nói gì đó, kết quả không đợi hắn nói ra điện thoại đã cắt đứt.
 
ở bên kia, Trương Thiên Thiên chỉ cảm thấy trong tay hơi chấn động, sau đó di động hết pin, tự động tất máy.
 
Trong màn đêm, nàng bỏ di động vào túi xách, sau đó bước chân lảo đảo hướng bờ sông đi tới.
 
Gió đêm càng lớn, thổi bay mái tóc dài phiêu dật của nàng, cũng thổi bay quần áo dạ hội, sắc mặt của nàng trắng đến dọa người. đôi môi cũng trắng nhợt, thân mình không thể khống chế run rẩy lên.
 
Không biết qua bao lâu, nàng đi tới bờ sông, đối diện dàn kiến trúc nàng rõ ràng có thể thấy được, đèn đuốc sáng trưng, mặt sông ba quang nhộn nhạo, chiếu rọi lên ngọn đèn hoa mỹ, bóng đêm liêu nhân.
 
Trương Thiên Thiên đứng ở bờ sông, nhìn không trung phương xa, suy nghĩ xuất thần.
 
- Lão công, anh xem kìa, trời lạnh như thế này mà người đàn bà kia chỉ mặc lễ phục dạ hội, cũng thật quá khoe khoang, lại không sợ bị đông lạnh cảm mạo!
 
- Không chuẩn người đàn bà này đang luẩn quẩn trong lòng đó.
 
Một đôi tình lữ dựa sát vào nhau đi qua sau lưng Trương Thiên Thiên, cô gái nhìn đường cong thân hình hoàn mỹ của Trương Thiên Thiên, trong con ngươi lộ ra ánh mắt ghen ty cùng hâm mộ, mà nam tử lại âm thầm nuốt nước bọt, sau đó chợt nhớ ra điều gì, hơi có vẻ lo lắng nói.
 
- Luẩn quẩn trong lòng! Anh là đại đầu quỷ, em xem là anh nổi lên sắc tâm, muốn đi tới bắt chuyện với người ta rồi.
 
Cô gái tức giận nhéo cánh tay nam tử.
 
Nam tử đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng không phản bác mà là ôm cô gái đi xa.
 
Bên tai mơ hồ truyền tới lời nói của hai người, Trương Thiên Thiên nhịn không được quay đầu lại, nhìn thoáng qua phương hướng hai người rời đi, nhìn bóng lưng dựa sát vào nhau, trong con ngươi trống rỗng của nàng hiện lên một tia hâm mộ.
 
Theo sau, ánh mắt nàng chuyển đi, đưa mắt nhìn về một đôi vợ chồng còn tuổi trẻ đang đi về phía trước.
 
Đi giữa cặp vợ chồng là một cô bé mặc quần áo thật dễ thương, cô bé thập phần đáng yêu, kéo tay hai vợ chồng trẻ tuổi, không ngừng nhảy nhót, trên mặt lộ dáng tươi cười vui vẻ.
 
Mà hai vợ chồng trẻ tuổi nhìn về phía cô bé, trong ánh mắt tràn ngập hương vị yêu thương.
 
Nhìn thấy một màn như vậy, gương mặt vốn tái nhợt của Trương Thiên Thiên hoàn toàn mất đi huyết sắc, thân thể mềm mại rùng mình không ngớt trong gió đêm! Theo sau nàng nhịn không được nhắm hai mắt lại, cả người vô lực dựa vào song sắt, trong đầu hiện ra hình ảnh mình cùng ông bà nội đến cạnh bờ sông tản bộ ngày trước.
 
Từ sau khi ông bà nội qua đời, nàng đã không còn cơ hội hưởng thụ qua cảm giác vui vẻ khoái hoạt ngày xa xưa ấy.
 
Trong đầu không ngừng thoáng hiện hình ảnh của quá khứ, nhiệt độ cơ thể Trương Thiên Thiên càng ngày càng cao, ý thức càng lúc càng mơ hồ, toàn thân giống
 
như bị rút hết khí lực, không hề muốn động đậy chút nào, đầu như bị kim đâm, vô cùng đau nhức.
 
- Phải chết sao?
 
Vô lực ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, dựa sát vào lan can, Trương Thiên Thiên chậm rãi mở mắt.
 
Ngay sau đó nàng chợt nhìn thấy ba gã thanh niên dáng vẻ lưu manh từ phía trước hướng mình đi tới.
 
Nương ngọn đèn, nàng mơ hồ chứng kiến ba gã thanh niên vừa đi vừa cười nói gì đó, mà ánh mắt nhìn về phía nàng vô cùng tà ác.
 
Phát hiện này làm Trương Thiên Thiên như ý thức được điều gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, theo bản năng dùng hai tay chống xuống đất như muốn đứng lên.
 
- Hắc hắc, thấy không, cô nàng kia như ý thức được cái gì, muốn chạy trốn.
 
- Bây giờ muốn chạy trốn, thì đã muộn rồi.
 
- Đừng nói nhảm, thừa dịp lúc này không có ai, mau hành động thôi.
 
- Đúng thế, con mẹ nó, một cái đại mỹ nhân phơn phởn như vậy, chỉ nghĩ thôi mà cả người đã hưng phấn lên rồi.
 
Ba gã thanh niên mang theo bộ dáng dâm tà nhìn về phía Trương Thiên Thiên, khẽ mỉm cười trao đổi vài câu. Theo sau liền không hẹn mà phóng về phía Trương Thiên Thiên.
 
Mắt thấy ba gã chạy tới, Trương Thiên Thiên theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng kết quả bởi vì thân hình quá mức yếu nhược, nên vừa chạy được một quãng thì đã ngã sấp xuống dưới đất.
 
Bất chấp đau đớn trên người, Trương Thiên Thiên nhịn đau đứng lên, cùng lúc đó ba gã thanh niên chỉ còn cách nàng khoảng chừng năm mét.
 
- Tiểu bảo bối, không cần chạy trốn, các anh đây sẽ để cho em trải nghiệm mùi vị làm nữ nhân chân chính!
 
Trông thấy bộ dáng hoảng hốt của Trương Thiên Thiên, ba gã cười phá lên ha hà, nhãn tình nhìn về phía Trương Thiên Thiên đã tràn ngập hài hước cùng quang mang hưng phấn không thôi...