Trần Phàm liên tục hai lần gặp phải đòn nghiêm trọng của Badian, trước mắt bao phủ một màu đen, ý thức mơ hồ, lúc này đối mặt với một đòn đánh bồi của Sark căn bản không có năng lực tránh né.
 
Hắn nằm đó miệng đầu máu, mắt nhắm hờ, ánh mắt ngây ngốc nhìn một cước của Sark đang giáng vào đầu mình, giống như đang đợi tử thần tuyên án, bỏ qua tất cả chống cự.
 
Gần, gần!
 
Trong phút chốc, chân phải của Sark đã tới trước mặt Trần Phàm, tiếng gió bén nhọn làm hai mắt hắn đau rát.
 
Thua sao?
 
Trong sự đau đớn tột cùng, Trần Phàm vô lực nhắm hai mắt lại, thì thầm tự hỏi.
 
- Ầm!
 
Vào khoảnh khắc lúc chân của Sark sắp chạm vào đầu hắn thì một thân ảnh màu hồng lao tới như gió đón đỡ công kích của Sark.
 
Là Olivia.
 
Rốt cuộc vào thời khắc mấu chốt nhất nàng đã xuất thủ.
 
Xuất thủ không phải là vì đối phó Trần Phàm, ngược lại, nàng cứu Trần Phàm!
 
Biến cố đột nhiên xuất hiện làm cho Sark biến.
 
Không riêng gì Sark, cả Dixi lẫn Zorro cũng ngẩn người, thậm chí Badian cũng hơi có vẻ kinh ngạc.
 
Hiển nhiên, bọn họ đều không thể ngờ, Olivia lại có thể làm như vậy!
 
Olivia không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của cả bốn, chỉ nhìn vào Trần Phàm vẻ phức tạp.
 
Cứ như vậy lặng lẽ nhìn!
 
Trần Phàm cảm giác được biến cố, mở mắt thấy rõ khuôn mặt của Olivia lúc này không bị che giấu dưới cái mặt nạ màu vàng.
 
Vẫn là khuôn mặt tuyệt mỹ đến mức khiến người ta khó thở!
 
Trong cặp mắt màu tím kia không còn toát ra hận ý mà chỉ còn lại sự đau lòng và lo lắng.
 
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Phàm, Olivia lập tức khôi phục bình thản.
 
- Olivia, cô làm gì vậy?
 
Cùng lúc đó, Sark tức giận lên tiếng, sở dĩ gã liên thủ với Hắc Ám U Linh thứ nhất là để tránh Trần Phàm áp dụng hành động trảm thủ, ngoài ra là muốn liên hiệp với người của Hắc Ám U Linh đánh ngã Trần Phàm, hiện giờ mắt thấy đại công sắp cáo thành thì lại bị Olivia ngăn cản, điều này làm gã hết sức khó hiểu, cũng hết sức tức giận.
 
Nghe thấy lời nói tức giận của Sark, Olivia chậm rãi thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn Sark một cái
 
- Ngươi không có tư cách giết hắn!
 
- Cái gì?
 
Sark trợn tròn mắt, ngỡ rằng tai mình có vấn đề.
 
- Cút.
 
Olivia không nói gì thêm, chỉ phun ra một chữ sắc gọn.
 
Cút?
 
Sark biến sắc, lộ rõ vẻ giận dữ, run bắn hỏi
 
- Olivia, đây là ý gì?
 
- Đúng vậy, Olivia, cô muốn làm gì?
 
Không riêng gì Sark, ngay cả Dixi cũng bị thái độ khác thường của Olivia làm cho khó hiểu, gã thấy Olivia không có lý do nào ngăn cản Sark giết chết Trần Phàm.
 
Zorro không mở miệng, chỉ cau mày nghĩ đến ánh mắt đau lòng và lo lắng vừa rồi của Olivia, trong lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì.
 
Badian lúc đầu còn kinh ngạc, sau đó cũng thờ ơ tựa hồ không còn chú ý đến mọi chuyện. Đối với y mà nói, một Trần Phàm đã bị y đánh bại thì sống hay chết cũng không có quan hệ!
 
- Ta nói rồi, cuối cùng có một ngày, ta sẽ khiến cho Đồ Tể thần phục ở dưới chân của ta, làm đầy tớ cho ta.
 
Olivia nói giọng không một chút biểu tình
 
- Cho nên, ngươi không thể giết hắn.
 
Nghe Olivia giải thích, Sark cùng Dixi cau mày, trầm mặc lại, còn Zorro vẫn được xưng tụng là trí tuệ lại cười âm trầm
 
- Olivia, cô đang nói dối!
 
- Cô nói cái gì?
 
Con ngươi màu tím của Olivia đột nhiên co rút lại, ánh mắt như đao quét về phía Zorro, cảm giác nếu Zorro còn dám nói hươu nói vượn thì sẽ lập tức giết chết.
 
- Olivia, cô gạt những người khác thì được nhưng không gạt được tôi đâu, càng không gạt được mình!
 
Đối mặt với Olivia tràn đầy sát khí, Zorro mặc dù trong lòng mơ hồ có chút nghĩ đến nàng sẽ xuất thủ đối phó, bất quá vẫn đón nhận ánh mắt của Olivia, trầm giọng nói
 
- Cô không để cho Sark giết chết Đồ Tể, căn bản không phải bởi vì ngươi muốn Đồ Tể làm đầy tớ, mà là bởi vì cô thích hắn!
 
Xoạt!
 
Lời nói của Zorro giống như một đạo sấm sét nổ vang trong thần miếu. Hai người Dixi, Sark đồng thời biến sắc, tràn ngập vẻ khiếp sợ không dám tin, thậm chí...Ngay cả Badian đứng ở xa cũng bị chấn động.
 
Vẻ mặt của Olivia vẫn lạnh lùng như băng nhưng trong lòng nàng lại đang dậy sóng.
 
Kể từ khi Olivia được Badian thu lưu thì nàng đã trở thành thánh nữ của Hắc Ám U Linh, dưới một người, trên vạn người, là nữ nhân có địa vị cao quý nhất trong thế giới ngầm!
 
Thân phận như vậy, cho dù nàng đi tới đâu cũng được vạn người kính ngưỡng, đồng thời nàng dùng một ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, ngoại trừ Badian.
 
Nhất là nam nhân.
 
Nàng cảm thấy trên trên thế giới này, nam nhân có thể xứng đôi với nàng chỉ có hai người, một người là Badian, một còn lại là người đã sáng lập ra huyền thoại của thế giới ngầm, Đồ Tể!
 
Badian bởi vì có ân thu dưỡng nàng nên nàng không thể ái mộ y.
 
Kể từ đó, đã từ rất lâu, nàng đã cho rằng nam nhân trên thế giới này chỉ có Đồ Tể là đủ tư cách làm nam nhân của nàng!
 
Mặc dù trong lòng biết rõ như vậy nhưng vì kiêu ngạo, Olivia chưa từng chủ động đi tìm hắn. Hơn nữa Trần Phàm sau khi diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục liền mai danh ẩn tích, Olivia mặc dù muốn tìm cũng tìm không được.
 
Sau đó Hắc Ám U Linh cùng giáo đình sinh ra xung đột, Olivia bắt đi Monica.
 
Vì chuyện đó mà nàng đã gặp lại Đồ Tể.
 
Trần Phàm xuất thủ, dễ dàng đánh bại Olivia, cứu thoát Monica.
 
Có câu nói, yêu nhiều hận lắm.
 
Trong tiềm thức của Olivia, Đồ Tể đã là nam nhân của nàng!
 
Đã là như thế, hành động đó của Trần Phàm giống như là một thanh chủy thủ sắc bén đâm thấu tim nàng, hoàn toàn phá hủy sự kiêu ngạo và tôn quý của nàng.
 
Ngoài thương tâm, nàng cũng nổi giận, rồi dần chuyển tình ý hận ý.
 
Hận ý đó, sâu tận xương tủy!
 
Nhưng chưa bao giờ nàng nghĩ tới muốn giết Trần Phàm.
 
Nàng chỉ là muốn dùng hành động thực tế của mình để chứng minh, nàng, Olivia, ưu tú hơn Monica, ưu tú hơn bất kỳ nữ nhân nào trên thế giới này!
 
Nàng muốn thông qua hành động thực tế của mình để cho Trần Phàm hối hận, hối hận ban đầu đã nhận làm nàng.
 
Mà chuyện nàng mong đợi nhất cũng là khiến cho Trần Phàm "Hồi tâm chuyển ý"!
 
Chính vì vậy mà Olivia không ngừng nỗ lực để đề cao thực lực, ngoài ra còn tìm mọi cách giết chết Monica!
 
Không sai, nàng nằm mộng cũng muốn giết chết Monica!
 
Bởi vì...Ở trong mắt nàng, Monica chính là một hồ ly tinh, câu dẫn nam nhân của nàng!
 
Lý tưởng rất đầy đủ, thực tế rất rõ ràng.
 
Cố gắng của nàng đã không khiến cho Trần Phàm chú ý, ngược lại Monica vẫn sống ở Vatican, nàng căn bản không có cơ hội ra tay.
 
Chờ đợi và đau khổ đằng đẵng khiến cho hận ý cua r Olivia đối với Monica càng đậm, hận ý và yêu thương đối với Trần Phàm càng ngày càng tăng.
 
Rốt cục, cơ hội mà nàng chờ đợi đã tới.
 
Monica bởi vì suy đoán Trần Phàm chính là Đồ Tể nên đã rời khỏi Vatican để tới gia tộc Kena Er chứng thực, tạo cơ hội cho Olivia.
 
Sau đó, Olivia cũng biết được tin tức Trần Phàm cũng sẽ đến Anh quốc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Olivia vận dụng thế lực của Hắc Ám U Linh để cố gắng giết chết Monica, đồng thời khiến cho Trần Phàm ở trước mặt nàng sám hối...
 
Song thượng đế lại một lần nữa đùa giỡn với nàng.
 
Trần Phàm lại một lần nữa cứu thoát Monica khỏi tay thủ hạ của Olivia.
 
Cái này giống như là một luân hồi.
 
Hoặc như là một cái tát vang dội vào mặt Olivia.
 
Ngày đó, Olivia giống như là chó nhà có tang, bị Trần Phàm bức lui.
 
Vào ngày đó, Olivia cũng đã lập thệ trước mặt mọi người, một ngày nào đó sẽ khiến cho Trần Phàm quỳ gối dưới chân của nàng sám hối!
 
Cũng bắt đầu từ ngày đó, nàng không ngừng tự nhủ với lòng mình: Cho dù ngày sau Trần Phàm hối hận, quỳ xuống để van cầu nàng, nàng cũng sẽ không tha thứ, nàng muốn cho Trần Phàm hối hận cả đời!
 
Nàng cho là mình đối với Trần Phàm đã không có bất kỳ cảm giác nào.
 
Thậm chí...Cho dù là ở mới vừa rồi Trần Phàm bị đánh bại, Olivia cũng cho là như thế.
 
Trên thế giới này, không có tình yêu và nỗi hận vô duyên vô cớ, trong trò chơi này, thường thường yêu càng nhiều thì hận càng sâu.
 
Những lời này áp vào Olivia thì vô cùng đúng đắn.
 
Vào lúc thấy Trần Phàm mất đi khí phách và sự cuồng ngạo của Đồ Tể, bị Badian đánh cho không hề có lực hoàn thủ thì hình tượng cao vời của Trần Phàm trong lòng Olivia ầm ầm sụp đổ.
 
Olivia đang cười nhạo mình ánh mắt thật sự quá tệ.
 
Ngoài cười nhạo, nàng bắt đầu bàng quan với cuộc chiến.
 
Song khi nàng nhìn thấy Trần Phàm bị Badian đánh bại thì cảm thấy trái tim của mình đau thắt, giống như bị đâm thấu, rất đau...Rất đau...
 
Sự đau đớn so với lúc bị Trần Phàm đả thương gấp mười lần, gấp trăm lần!
 
Theo bản năng nàng chạy về phía Trần Phàm, kết quả lại thấy Sark muốn nhân cơ hội giết chết Trần Phàm.
 
Olivia lập tức nổi giận, phát huy tốc độ đến cực hạn, đem toàn bộ sát ý phủ lên người Sark!
 
Olivia có một vạn lý do để tin tưởng, nếu như Sark dám đả thương Trần Phàm một sợi tóc, nàng sẽ làm Sark chết không có chỗ chôn!
 
Vào thời khắc sinh tử, nàng cuối cùng đã cứu Trần Phàm.
 
Sau khi cứu người, đối mặt với sự chất vấn của Sark, nàng cường thế phớt lờ.
 
Sau đó lúc Dixi cũng chất vấn thì nàng lấy lý do muốn Trần Phàm làm đầy tớ để che dấu.
 
Lúc này, đột nhiên bị Zorro nói ra tiếng lòng, Olivia chỉ cảm thấy bí mật lớn nhất của mình bị bóc trần. Đầu tiên nàng ngẩn ra, sau đó lại phát ra sát ý lạnh như băng!
 
- Zorro, ngươi muốn tìm cái chết sao?
 
Cặp mắt màu tím của Olivia nhìn xoáy vào Zorro, sát ý lạnh lẽo tuôn trào.
 
Tựa hồ.
 
Nàng nên vì hắn mà chiến!