Đan Thiên Tề đã không còn để ý anh và Đồ Kiều Kiều là quan hệ gì.

Hơn một tháng nay, ngày nào bọn họ cũng gặp mặt, phần lớn là cô đến công ty tìm anh, hai người cùng nhau dùng bữa tối, cuối cùng…… Ừ, nhất định là lên giường. Đôi khi cô sẽ thất hẹn, gọi tới báo cho anh cô có việc, sẽ không dùng bữa tối với anh, cũng không đến chỗ anh. Lần đầu tiên cô thất hẹn, anh bình tĩnh tắt điện thoại, đúng sáu giờ tan làm. Về nhà, anh nấu xong bữa tối, lại kinh ngạc phát hiện mình đã chuẩn bị phần hai người.

Đúng, từ khi cô biết anh biết nấu ăn, cô liền quấn lấy anh muốn anh nấu cơm cho cô ăn, dù sao anh cũng không thích ăn ở ngoài, đồng ý cũng không sao.

Sau đó, lần đầu tiên anh để cho phụ nữ vào nhà anh, lần đầu tiên nấu thức ăn cho con gái, nhìn cô mở to mắt, kinh ngạc nhìn anh nấu ăn, vừa ăn vừa khen ngợi anh, bộ dáng đáng yêu kia làm anh nhịn không được nhướng môi.

Sau này, ngày nào anh cũng tốn tâm tư nấu những món ăn khác nhau, thấy ánh mắt sùng bái của cô, trong lòng anh liền dâng lên một loại hư vinh.

Quen dùng bữa tối cùng cô, lần đầu anh cảm thấy ăn một mình thực nhàm chán, thiếu giọng nói của cô, giống như thiếu điều gì đó.

Nhìn bữa tối mình làm dư, anh cũng không biết mình bị gì, thế mà lại lấy hộp giữ ấm ra cho thức ăn vào, không chút nghĩ ngợi lái xe đến trấn nhỏ, sau đó tới nhà cô. Vừa đến nhà cô, anh mới cảm thấy hành động của mình thật ngốc. Anh đang làm gì vậy? Có khi cô đã ăn no rồi, anh mang bữa tối đến để làm gì?

Lại nói, quan hệ của anh và cô chỉ là bạn giường, đưa bữa tối đến…… Rất thân mật, không phù hợp với quan hệ của bọn họ.

Lúc anh đang hối hận chuẩn bị rời đi thì cửa sổ lại có ai đó gõ gõ, anh quay đầu, ngạc nhiên thấy một khuôn mặt tươi cười.

“Sao anh lại tới đây?” Anh mở cửa sổ xe, Đồ Kiều Kiều lập tức cười hỏi.

“Tôi……” Lần đầu tiên trong đời Đan Thiên Tề không biết nên nói gì, vẻ mặt có chút xấu hổ.

Đồ Kiều Kiều chớp mắt, nhìn thấy hộp giữ ấm đặt phía sau xe, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức kinh ngạc. “Anh mang bữa tối tới cho em sao?”

“À……” Anh không được tự nhiên sờ sờ mũi.

“A! Em đang muốn đi tìm anh.” Cô vui vẻ ôm lấy cổ anh, chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt thực uất ức. “Người ta làm việc đến bây giờ vẫn chưa ăn, rất đói bụng, lại rất muốn ăn đồ anh nấu, đều tại anh! Nấu ăn ngon như vậy làm em bây giờ chẳng muốn ăn đồ người khác nấu.”

Cô giống như con nít làm nũng với anh, Đan Thiên Tề nghe xong vô cùng thõa mãn, nhịn không được hôn cái miệng nhỏ nhắn kia, đầu lưỡi vói vào, mút lấy ngọt ngào trong miệng nhỏ. Hồi lâu sau anh mới buông cánh môi kia ra, mà hai mắt cô lại mơ màng, khi anh rời đi lại nhịn không được chủ động nhướng người hôn anh.

Nụ hôn này trở nên cuồng dã, hai người dường như đều không thể hô hấp, cô thấy ngọn lửa trong mắt anh, lập tức nở nụ cười.

“Không được, bây giờ người ta rất đói, chờ em ăn no lại cho anh ăn.” Cô nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi anh, thở dốc nhăn mặt nhăn mũi nhìn anh.

Mà anh lại há mồm cắn ngón tay cô, hành động của hai người ngọt ngào giống như hai người đang yêu nhau cuồng nhiệt.

“Vào đi! Nhà em hôm nay chỉ có em thôi, hôm nay ở nhà em được không?” Cô mở cửa xe, nắm tay anh.

“Ừ!” Anh gật đầu, không quên cầm lấy hộp giữ ấm xuống xe.

Từ lần đó, chỉ cần cô không thể dùng bữa tối với anh, anh sẽ chuẩn bị những thứ cô thích ăn rồi đi tìm cô, hai người cùng nhau dùng cơm.

Quan hệ của anh và cô càng lúc càng kỳ lạ, tuyệt không giống quan hệ “thân thể” mà cô nói, anh sẽ không tự mình nấu ăn cho bạn giường, lại càng không chuẩn bị thức ăn.

Đan Thiên Tề phiền chán nhắm mắt lại, đối với Đồ Kiều Kiều anh hoàn toàn bó tay. Cô giống như con nít làm nũng với anh, nhưng lại tuyệt không bám người, cũng không nói chuyện yêu đương với anh, thật sự duy trì quan hệ bạn giường đơn thuần với anh, không vượt qua nửa bước.

Như vậy không phải tốt lắm sao?

Anh tự hỏi, nhưng anh lại tuyệt không cảm thấy vui vẻ, thật ra càng ngày anh càng rung động, hơn nữa nhìn thái độ vô tư của cô, làm cho tâm tình anh càng phiền muộn.

Như vậy không đúng, anh biết, anh không nên bị ảnh hưởng, Đồ Kiều Kiều không phải là người anh muốn, kế hoạch tương lại của anh không có cô, nhưng cô cũng không quấy nhiễu anh, làm cho anh khó có thể khôi phục bình tĩnh thường ngày.

Đan Thiên Tề hơi nhếch môi, suy nghĩ lung tung. Đột nhiên, điện thoại vang lên.

Anh lập tức bắt máy, nghe thấy giọng nói người gọi tới, anh nhíu mày.“CEO?” Nhận được điện thoại của cấp trên, anh đã đoán được nguyên nhân.

“Thiên Tề, sao cậu còn chưa bàn giao công việc xong?”

Quả nhiên…… Đan Thiên Tề xoa xoa mi gian. Thật ra khu nghỉ mát đã được bàn giao hết, từ nửa tháng trước anh đã có thể về tổng công ty, nhưng anh lại chần chừ, mà nguyên nhân……

Anh nhíu mày, trong lòng biết rõ là vì ai. Mà chuyện này căn bản không phải chuyện anh sẽ làm, anh làm sao có thể vì việc tư mà thay đổi nguyên tắc làm việc của mình?

“Thiên Tề?” Điện thoại truyền đến một câu nghi vấn khác làm cho Đan Thiên Tề hoàn hồn, thấy mình thế mà lại thất thần vì Đồ Kiều Kiều, lòng anh không khỏi ngưng lại.

“Xin lỗi, tôi không chú ý.” Anh dừng một chút.“Về khu nghỉ mát, tôi đã bàn giao xong.”

“Ừ!” Không truy hỏi nguyên nhân anh thất thần, đối phương tiếp tục nói:“Vậy hôm nay cậu trở về tổng công ty đi!”

“Hôm nay?” Đan Thiên Tề sửng sốt, nghĩ đến buổi chiều Đồ Kiều Kiều sẽ tìm đến anh.

“Có vấn đề gì sao?”

“Không…… Không có, bây giờ tớ sẽ lập tức xuất phát.” Cúp máy, Đan Thiên Tề trừng mắt nhìn điện thoại một hồi lâu, vốn muốn gọi nói một tiếng nói với Đồ Kiều Kiều, nhưng lại thấy không quan trọng.

Anh và cô…… Cứ như vậy chấm dứt đi!

Anh không nên bỏ nhiều tâm tư lên người cô, dù sao…… Bọn họ không phải là gì của nhau.

Khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, anh áp chế nặng nề trong lòng, tự nói với bản thân ― ― anh và Đồ Kiều Kiều, phải chấm dứt thôi!

- - - - -

“Anh ấy đi rồi?” Nhìn Lí thư ký, Đồ Kiều Kiều lặp lại lời của cô.

“Vâng, buổi sáng trợ lý đã đi rồi, về tổng công ty…… Trợ lý không nói với cô sao?” Nhìn vẻ mặt của cô, Lí thư ký hỏi thật cẩn thận.

Đan trợ lý và Đồ tiểu thư không phải đang quen nhau sao? Mấy ngày nay thấy hai người lui tới thân mật, cô còn tưởng rằng chuyện tốt của hai người đang tới gần, ai dè buổi sáng Đan trợ lý lại về tổng công ty, Đồ tiểu thư vẻ mặt khiếp sợ làm cho cô rất nghi ngờ, chẳng lẽ vợ chồng son cãi nhau?

Không, cô không biết, bởi vì cái gì anh cũng không nói, thậm chí ngay cả một cú điện thoại cũng không có…… Đây là ý gì? Anh cứ như vậy chặt đứt quan hệ với cô sao?

Đồ Kiều Kiều hơi nhếch môi, nghĩ đến thời gian hơn một tháng hai người ở chung.

Bằng trực giác của cô, cô tin anh không phải không có cảm giác với cô, cô buông con mồi, để anh quen với sự tồn tại của cô. Cô không bám lấy anh, nhưng lại lén lút xâm nhập cuộc sống của anh. Cô muốn trong lòng anh có cô, muốn anh yêu cô. Cô nghĩ đến mình đã thành công, nhưng anh lại nói cũng không nói một tiếng bước đi, chuyện này tính là cái gì? Đi cũng không nói một tiếng? Tên khốn!

“Đồ tiểu thư……” Thấy biểu tình cô âm trầm, mất đi nụ cười ngọt ngào dĩ vãng, Lí thư ký thấy mà không khỏi run sợ trong lòng.

Đồ Kiều Kiều cố gắng nặn ra một chút tươi cười.“Tôi biết rồi, cảm ơn cô, Lí thư ký, tôi đi trước.” Gật đầu, cô xoay người bước vào thang máy.

Cửa thang máy vừa đóng, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Cô nắm chặt tay, đầu ngón tay dường như muốn đâm vào thịt, cô tức giận đến không còn cảm giác đau, ngoài tức giận, còn có một loại xúc động cuồng nộ muốn rống lên.

“Đan. Thiên. Tề ― ―” Khốn kiếp! Anh cứ như vậy đi rồi, ngay cả một câu cũng không nói, cứ như vậy mà đi?! “Đáng giận!”

Đồ Kiều Kiều cắn chặt môi, tức giận đến toàn thân phát run, hốc mắt hơi nước di động. Cô dùng sức chớp mắt, quật cường chịu đựng. Cô sẽ không khóc vì anh, đây là nước mắt vì tức giận, không phải vì khổ sở!

Cô hận anh đến chết, cô sẽ không vì anh ra đi không một lời mà thương tâm!

“Tên khốn chết tiệt!” Đan Thiên Tề! Cô tuyệt đối không tha thứ cho anh! Tuyệt đối không!