Edit: windy
Lúc Lương Dĩ Toàn rửa xong bát đĩa trở về phòng, Trình Lạc đang ngồi ở trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng, thấy cô đi vào, ánh mắt chờ mong nhìn cô, giống như đang chờ lò bát quái mới ra lò.

“Làm sao vậy?” Lương Dĩ Toàn hỏi Trình Lạc.

Trình Lạc liếc nhìn cánh cửa sau lưng cô: “Vừa rồi không xảy ra chuyện gì sao?”
Lương Dĩ Toàn đóng cửa lại, cúi đầu mấp máy môi.

Trình Lạc nhìn biểu tình xoắn xuýt của cô, đậy nắp hộp dưỡng da lại, tiến lên vỗ vỗ sofa: “Ngồi đây nói đi.


Lương Dĩ Toàn ngồi xuống sofa, khẽ nhíu mày: “Không xảy ra chuyện gì, không nhất định phải bắt mình đưa thuốc chứ.


Trình Lạc sửng sốt: “Thuốc gì, anh Tế không thoải mái sao?”
Lương Dĩ Toàn cũng sửng sốt, lắc đầu: “Không phải, là… không phải cậu đang hỏi mình việc này sao?”
Trình Lạc bị “Là không phải” quấn lấy choáng váng, sửa sửa mới hiểu cái tên bị cô bỏ qua là ai.

“Là thầy Biên không thoải mái? Cậu đang xoắn xuýt việc này sao?”
Lương Dĩ Toàn chần chừ rồi gật gật đầu, lại lắc lắc đầu: “Mình không xoắn xuýt, thuốc có người đưa đến là được.


Trình Lạc gật gật đầu, cảm thấy cũng không cần hỏi cô với Thẩm Tế có xảy ra chuyện gì nữa.

Lực chú ý của Lương Dĩ Toàn từ đầu đã không ở trên người Thẩm Tế.

Trình Lạc xem xét Lương Dĩ Toàn: “Cậu với thầy Biên là muốn… Tro tàn cháy lại hả?”
Lương Dĩ Toàn rất nhanh lắc đầu, im lặng rồi: “Chỉ là tuần trước anh ta giúp mình chăm sóc bà ngoại, mình liền…”
“Cậu liền có qua có lại một chút, nhìn anh ta thảm như vậy, lựa chọn cùng nhóm nướng với anh ta.


Lương Dĩ Toàn gật gật đầu.


“Vậy đêm nay cậu sẽ có qua có lại, gửi tin nhắn cho anh ta sao?”
Nghĩ tới vẻ đắc ý Biên Tự bảo cô không thành thật khi đó, khóe môi Lương Dĩ Toàn thẳng ra, lắc đầu nói: “Sẽ không.


“Vậy thì vẫn là gửi cho anh Tế?”
Lương Dĩ Toàn dừng lại, mắt nhìn di động trong lòng bàn tay, trừng mắt nhìn màn hình tối đen: “Mình không ở đây một tuần, mọi người vẫn gửi tin nhắn?”
Cũng không thấy cắt nối biên tập chiếu đến phần gửi tin nhắn mỗi ngày, cho nên Lương Dĩ Toàn không biết tình huống cụ thể.

“Tổ đạo diễn nói cậu không ở đây lại gửi tin nhắn cho cậu cũng hơi thái quá, không có nam khách mời gửi cho cậu, sau đó Đoạn Dã gửi cho mình, Tiếu Sinh chắc là gửi cho Phan Ngọc.

Anh Tế cũng gửi cho mình với Tiểu Triệu, chỉ là vì chủ nhật có cuộc hẹn tập thể với nhau, nên cũng chỉ nói mấy lời khách sáo thôi.

Chắc là anh Tế đoán được phải gửi cho Đoạn Dã, Tiểu Triệu sẽ gửi cho thầy Biên, không xuất hiện mũi tên hai đầu xấu hổ, cho nên chọn bài an toàn.


“Vậy Biên Tự…”
“Ôi, anh ta có thể gửi cho ai chứ, đến tham ghi ghi hình gửi tin nhắn cũng không tham gia, dù sao tổ tiết mục cũng không làm gì được anh ta.


Lương Dĩ Toàn có vẻ đăm chiêu gật gật đầu.

Điện thoại đột nhiên rung lên một tiếng, màn hình sáng lên, tổ tiết mục gửi tin nhắn tới thúc giục khách mời gửi tin nhắn.

Lương Dĩ Toàn chậm rãi gõ gõ bàn phím, nhăn mày lại gửi tin nhắn đi.

***
Một phút sau, tổ tiết mục thông báo mọi người tới ghi hình nhận tin nhắn.

Lương Dĩ Toàn cùng Trình Lạc ra khỏi phòng tới phòng khách lầu hai, ở trong hành lang thấp thoáng nghe thấy Triệu Mộng Ân đang hỏi Phan Ngọc: “Thầy Biên thế nào, vừa rồi lúc chị lên lầu đưa thuốc cho anh ấy có thấy không khỏe không?”
“Không tồi, chỉ là trong phòng rối một nùi,” Giọng của Phan Ngọc mang theo ý cười, “Tính muốn dọn dẹp cho anh ấy một chút, nhìn anh ấy không thoải mái, tôi rót cho anh ấy cốc nước rồi ra rồi.


“A, anh ấy cho chị vào phòng sao? Hai ngày trước tôi có tới đưa nước hoa quả cho anh ấy, anh ấy đến nhận còn không nhận, đã trực tiếp đóng cửa phòng lại rồi.


“Vậy sao?”
Trình Lạc liếc mắt nhìn Lương Dĩ Toàn một cái.

Lương Dĩ Toàn quay đầu lại nhìn Trình Lạc một cái, sờ sờ mũi.

Hai người đi qua góc.

Phan Ngọc liếc mắt nhìn Lương Dĩ Toàn, ánh mắt lóe lên, giống như có chút kích động: “Đến rồi, sao đi đường không có tiếng động vậy.


“Không có sao?” Trình Lạc thấy kì quái, “Chắc là chị Phan kể chuyện xưa quá để ý nên không nghe thấy thôi.


“Không phải chuyện xưa,” Phan Ngọc cười cười, “Tôi chỉ rót cho thầy Biên một cốc nước thôi.


“Chị Phan khiêm tốn, thầy Biên cũng không phải người bình thường, có thể vào trong phòng rót nước cho anh ấy, cách đường làm bạn gái anh ấy cũng không xa rồi.


Triệu Mộng Ân ở bên cạnh khẩn trương cắn ngón tay, nhìn Lương Dĩ Toàn, lại nhìn Phan Ngọc.

Bỗng nhiên bốn chiếc điện thoại đồng thời vang lên, tổ tiết mục thúc giục mọi người vào vị trí ghi hình, cắt ngang “thế trận” này.

Lương Dĩ Toàn lôi kéo Trình Lạc ngồi xuống, khẽ thở ra một hơi, cầm di động lên ngây người.

Nửa phút sau, trong lòng bàn tay truyền tới rung động: “Nhỏ không lương tâm.


***

Bên kia, bên phòng khách lầu ba, bốn vị nam khách mời ngồi quây quanh bàn trà.

Biên Tự nhíu mày nắm di động, đợi tiếng rung đầu tiên: “Thầy Biên, nghe nói anh bị đau dạ dày…”
Trên màn hình lọt vào trong mắt, xem xong tám chữ, Biên Tự trực tiếp tắt màn hình.

Một lát sau, tiếng rung thứ hai vang lên: “Thuốc đưa cho anh nhớ uống đấy.


Biên Tự càng nhíu mày khẩn trương hơn, lại khóa màn hình.

Tiếng rung thứ ba chậm chạp không mang lên.

Đoạn Dã ở bên cạnh ngáp một cái, xem ra nhận xong tin nhắn rồi.

Lâm Tiếu Sinh đem di động đặt trên đùi, bĩu môi, chắc là không nhận được tin nhắn.

Biên Tự quay mắt đi lắc đầu, chống đầu gối đứng dậy, rời khỏi phòng khách.

***
Tám rưỡi tối ngày thứ sáu.

Phòng trên lầu ba, Biên Tự từ phòng tắm đi ra, nghe thấy tiếng gõ cửa mang theo ý thăm dò.

Biết đêm nay Lương Dĩ Toàn huấn luyện thêm ở trung tâm vũ đạo, không biết người tới là ai si tâm vọng tưởng đây, Biên Tự không lên tiếng phản ứng lại, ngồi ở trên ghế sofa thở dài.

Nhỏ không lương tâm, tối hôm qua không tìm anh, sáng tinh mơ hôm nay đã ra cửa.

Những người không liên quan thì lại hăng say gõ cửa của anh.

Biên Tự nhíu mày đè lên bụng đang quặn đau, rót một cốc nước, uống hai viên thuốc đau dạ dày, lấy điện thoại mở tập thứ tám của tuần này ra, đem tiến độ kéo đến phần nhận tin nhắn ở sau cùng, vừa cầm khăn lông lau khô tóc.

Qua vài giây, đến cuối video, truyền tới hình ảnh sau khi Biên Tự rời khỏi phòng khách…
Đoạn Dã với Lâm Tiếu Sinh ngồi một lất, rồi lần lượt rời khỏi.

Trên ghế sofa dài phòng khách, chỉ có một mình Thẩm Tế cầm điện thoại không nhúc nhích.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, màn đạn bắt đầu có người nghi ngờ: “Tình huống gì vậy? Không phải chỉ còn tin nhắn của Lương Dĩ Toàn nữa thôi sao? Vậy khẳng định là gửi cho Thẩm Tế rồi, lại cứ muốn dây dưa kéo dài thế?”
“Tôi cảm thấy tổ tiết mục sẽ không ngu như vậy, trừ phi…”
Động tác lau tóc của Biên Tự dần dần chậm lại.

Trên màn hình, màn hình điện thoại Thẩm Tế trống rỗng bị phóng đại thành đặc tả.

Một lát sau, Thẩm Tế cuối cùng cũng tắt màn hình, đứng dậy về phòng.

Biên Tự chậm rãi bỏ tay xuống, ném khăn mặt.

Trên màn hình, màn đạn ngắn ngủi chớp mắt lấp chỗ trống, liên tục phát…
“… CP Ký Ức của tôi cứ như vậy là BE sao qaq”
“A a a cô Lương không bỏ phiếu! Bốn bỏ năm vậy chính là cô Lương đã gửi cho thầy Biên rồi!”
“Tái Tự Lương Duyên lên cao!”
“Thầy Biên, thấy chưa thấy chưa! Anh có thể #có thể mất hình, tự thế ở lại # rồi!”
Tiếng gõ cửa lại vang lên, giọng Lưu Bành cẩn thận truyền vào: “Thầy Biên, anh có ở đây không?”
Biên Tự thuận miệng đáp lại câu: “Không có.


“Có liên quan tới chuyện cô Lương tìm anh, anh thật sự không ở đây sao?”
Chân mày Biên Tự giương lên, đi qua mở cửa, nhìn tới phía cửa thang lầu: “Cô ấy về rồi?”
“A…, còn chưa, ngày mai đoàn múa của cô Lương có cuộc biểu diễn, duy cô Lương không tham gian, nhưng được tham gia đêm diễn tập đêm nay, nên báo trở về muộn.

” Lưu Bành cười hề hề giải thích, “Tôi tìm anh là chuyện ghi hình, là như thế này, có đoạn nội dung chúng tôi đã suy xét rất lâu, để tránh tới tranh luận không cần thiết, không bỏ vào đoạn phim hôm qua, nhưng khả năng cần cho anh xem.


Lưu Bành đưa di động tới trước mắt Biên Tự.

Trên màn hình hiện lên cảnh nhận tin nhắn trong phòng khách lầu hai hôm qua, Phan Ngọc với Triệu Mộng Ân nói chuyện với nhau…

“Vốn muốn dọn dẹp cho anh ấy một chút, nhìn thấy anh ấy không thoải mái, cho nên rót cho anh ấy cốc nước rồi tôi đi ra rồi.


“A, anh ấy cho chị vào phòng sao?”
Biên Tự chỉ chỉ màn hình: “Phụ nữ có chứng đoán mò?”
Lưu Bành xấu hổ ho khan một tiếng.

Cửa phòng Biên Tự không để máy quay, nhìn Phan Ngọc nói tự nhiên như vậy, đến tổ đạo diễn cũng không xác định được thật giả, là xác nhận trong máy quay ở hành lang, phát hiện thời gian Phan Ngọc quay lại hình như không đủ để vào phòng rót cốc nước, mới cảm thấy việc này có lẽ là nói dối, cho nên đem đoạn này cắt đi, tiết mục cũng không còn mấy tập, tổ tiết mục đã quyết định chọn hai CP rồi, không muốn tạo thêm sự cố nữa.

“Cái kia, thầy Biên anh đừng nóng giận, anh xem tiếp đi, trọng điểm ở phía sau…”
Hình ảnh chuyển tới đoạn Lương Dĩ Toàn với Trình Lạc vào phòng khách, Trình Lạc nói với Phan Ngọc hai câu, Lương Dĩ Toàn kéo Trình Lạc ngồi xuống, cầm di động ngây người.

“Anh xem biểu tình của cô Lương này, có phải có ý mất hứng không?”
Biên Tự nhìn chằm chằm vào Lương Dĩ Toàn trong màn hình một lát, xoay người đi vào trong nhà, mở tủ quần áo ra.

***
Mười giờ tối, trung tâm vũ đạo.

Lương Dĩ Toàn ở trong phòng thay đồ thay đồ xong xuôi, đi ra tạm biết mấy diễn viên, rồi vào thang máy.

Xế chiều ngày mai Nam Ba sẽ biểu diễn lại vở kịch của mùa đông năm trước ở trong trung tâm vũ đạo Nam Hoài.

Cô vốn là người múa đơn đứng đầu, bởi vì thời gian trước đang trong giai đoạn phục hồi nên tạm nghỉ diễn, ngày mai do số hai lên biểu diễn, các giáo viên trong đoàn múa đã sắp xếp một người múa đơn mới dự bị trước.

Bởi vì lo lắng cho người mời này, đêm nay cô ở lại chăm chú xem diễn tập.

Thang máy đi xuống, dừng ở lầu một, Lương Dĩ Toàn xoa xoa cổ gáy đau xót đi ra ngoài, hơi giương mắt bỗng nhiên sửng sốt.

Bên ngoài thang máy Biên Tự đang đứng chờ.

Anh cau mày, một tay giữ bụng, nhìn qua không biết là từ biệt thự vội vàng tới, thấy cô lại như nhẹ nhàng thở ra.

Bốn mắt nhìn nhau, sững sờ lát, cửa thang máy tự động chậm rãi đóng lại.

Một bàn tay lưu loát đưa lên, chặn cửa thang máy lại.

Lương Dĩ Toàn bị kéo ra ngoài, đụng phải vai Biên Tự đang đứng không vững.

Cô mờ mịt ngẩng đầu lên: “Anh làm gì…”
Biên Tự cúi mắt nhìn cô: “Tối hôm qua tôi không để cho Phan gì gì kia vào phòng tôi.


Lương Dĩ Toàn hô hấp cứng lại.

“Càng không thể để cho cô ta đụng phải bất cứ thứ gì trong phòng tôi.


“Anh…” Lương Dĩ Toàn tránh khỏi ánh mắt anh, “Buổi tối khuya khoắt chỉ tới nói cái này.


“Cái gì mà gọi là nói cái này?” Hầu kết Biên Tự nhẹ nhàng lên xuống, “Lương Dĩ Toàn, sai lầm tương tự, tôi sẽ không để cho có lần thứ hai.

”.