Edit: windy
Lương Dĩ Toàn sửng sốt nhìn về phía gương, thấy hai má với mang tai mình phiếm hồng.


Cô lấy phấn lót đánh hạ xuống, trang điểm cũng không che được hơi nóng trên mặt.

Biên Tự căn bản không phải đang nói má hồng.

Anh đang trêu chọc cô.

Lương Dĩ Toàn ngây lại, dơ tay đẩy Biên Tự: “Anh động tay động chân, tôi lại phải trang điểm lại rồi!”
Chân mày Biên Tự cong lên, không khỏi buồn bực, lại vẫn thích thú khi bị cô đẩy ra, giống như cười, đứng thẳng lên, chỉnh lại cúc áo: “Làm phiền cô Lương rồi, cô Lương cứ làm đi.



Biên Tự lui về sau một bước rất xa, chậm rãi cửa sang lại cúc áo sơ mi với đuôi cánh.

Lương Dĩ Toàn lại lấy má hồng ra phất phất, soi gương chia lại màu phấn.

Đợi trang điểm xong, vừa cẩn thận xác nhận cúc sườn xám cài hết, đem sợi tóc rơi ra kẹp ra đằng sau.


Làm xong, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng hỏi của Biên Tự: “Đồ trang sức này…”
“Làm sao vậy?”
Biên Tự tinh tế đánh giá đóa hoa đính trên trâm cài búi tóc Lương Dĩ Toàn: “Đổi rồi?”
“… Làm sao anh biết?” Bản.