"Tôi tin vào Đức Chúa Cha toàn năng, Đấng tạo nên trời và đất, tôi tin vào Chúa Giê Su Ky Tô, đứa con duy nhất của Đức Chúa Trời. Tôi tin vào Đức Thánh Linh, tôi tin vào Giáo Hội thánh và Đại Công, tôi tin vào sự kết nối của các thánh, tôi tin vào sự tha thứ tội lỗi, tôi tin vào sự sống lại của cơ thể, tôi tin vào vĩnh sinh! Amen!" Dương Mai Lệ đầu tiên vẽ một cây thánh giá trước ngực mình, cầm sợi dây chuyền thập tự giá treo trêи cổ mình, hai tay nắm chặt, trong miệng từng đợt từng đợt niệm cái gì, cả người đều chìm đắm trong cảm xúc của mình.

Một trận gió lạnh lẽo chậm rãi thổi vào, thổi vào da cổ cô, làm cho cô không khỏi rùng mình một trận, cô mở mắt vốn nhắm lại, quét mắt nhìn trái phải xung quanh phòng một lần.

Đồ nội thất đơn giản, phạm vi hoạt động trong phòng rất nhỏ, trêи tường có một đồ án ngôi sao năm cánh ngược, mà ở trung tâm của đồ án là một con dê. Thoạt nhìn cùng ngày thường trông cũng bình thường.

Dương Mai Lệ thu lại trái tim có chút hoảng sợ của mình, ánh mắt nhìn đến đầu giường, trêи đầu giường bày một con rối nữ sinh, mặc một chiếc váy Barbie màu hồng nhạt, hai mắt to kỳ lạ, thoạt nhìn lấp lánh hữu thần, chớp mắt cũng không chớp.

Dương Mai Lệ ôm cô vào lòng, không biết nghĩ đến cái gì, một mình khóc lên tiếng.

"Mẹ..."

"Tại sao mẹ không cần con..."

Dương Mai Lệ cả người chấn động, lập tức nắm lấy thuốc màu trắng trêи tủ đầu giường, tay chân luống cuống mở nắp thuốc ra, nuốt chửng hai viên, dưới ánh mắt tràn ngập ô thanh của cô, cả người bắt đầu run rẩy.

"Mẹ..." Nhưng lần này, giọng nói du dương truyền đến cũng không dừng lại vì cô uống thuốc, thậm chí thanh âm càng lúc càng lớn.

Ngoài cửa sổ sấm chớp sấm sét, gió thổi, mưa rào đập vào cửa sổ, phát ra âm thanh.

Dương Mai Lệ đột nhiên từ trêи giường đứng lên, một cỗ kình lực chạy ra ngoài, nắm lấy chiếc ô nắng đặt ở cửa, đạp dép lê không để ý chạy ra ngoài, cả người thoạt nhìn hoảng hốt lại hoảng sợ.

Cô là thuê nhà cũ, không có thang máy, trong khi cô sống trêи tầng 13.

Cũng không biết cô nghĩ như thế nào, một cỗ kình lực chạy xuống cầu thang, trong tay cầm ô, cả người giống như bị thứ gì đó không sạch sẽ đuổi theo.

"Bẹp." Có thể là do cô mang dép lê, chân phải của cô đột nhiên rẽ, cả người ngã về phía trước, mà chiếc ô trong tay cô cũng bị cô vứt bỏ, đầu tiên là đập lên cầu thang nên bắn ngược lại một chút, lại xoay vòng, trở nên dựng thẳng trêи không trung.

Đồng tử Dương Mai Lệ phản chiếu phần đầu chuôi dù, cả người không khống chế được ngã xuống, mà vị trí của chuôi ô đối diện với cổ họng nàng...

"Dương Mai Lệ chết rồi?" Vương Tinh cả người đều cứng đờ.

"Đúng..." Lương Kinh cũng có chút hoảng hốt, "Nghe nói là lúc cô vừa xuống lầu, cổ họng cả người bị ô dù đâm xuyên qua ”

"..." Vương Tinh bất giác sờ sờ cổ mình, hô hấp đều có chút loạn.

Cô quen biết Dương Mai Lệ hơn mười năm rồi, cô biết trạng thái tinh thần của Dương Mai Lệ, lúc học trung học, Dương Mai Lệ có chút bừa bãi, nói qua rất nhiều bạn trai, sau đó còn mang thai, bụng mỗi ngày lớn lên, còn không biết ba đứa trẻ là ai, cho đến khi bụng đã sáu tháng, thật sự không giấu được, mới bị người trong nhà kéo đến một bệnh viện tư nhân gà mờ phá thai, từ đó về sau tinh thần của cô suy kiệt, bắt đầu bệnh bệnh, thậm chí lấy danh nghĩa chuộc tội thờ phụng đạo Cơ Đốc, mỗi ngày đều cầu nguyên.

Dương Mai Lệ sở dĩ gia nhập xã đoàn này, cũng là được cô mời tới, bởi vì cô luôn luôn thần thần lẩm bẩm, ngay cả bạn bè cũng không có.

"Kết quả điều tra sơ bộ của cảnh sát bên kia là cô ấy bị bệnh huyễn thính, trêи mặt đất trong phòng còn có thuốc cô ấy uống còn sót lại, cho nên lúc xuống lầu thần chí hoảng hốt, mới"

Viên Trọng ở bên cạnh nghe xong nửa ngày nhịn không được, "Lương Kinh! Cậu không nói sự thật vào lúc này sao? ”

"Cái gì?" Lương Kinh có chút vô lực giương mắt lên, nhìn ra được gần đây hắn không có nghỉ ngơi tốt.

"Chuyện quái gì đã xảy ra với vụ tai nạn ngày hôm đó? Cậu đem các chi tiết giấc mơ của cậu nói cho mọi người biết, chúng ta không thể ngồi chờ chết trong lúc này! "Nhìn ra được trạng thái tinh thần gần đây của Viên Trọng cũng rất không tốt, vốn không tin loại sự kiện linh dị này giờ hắn cũng bắt đầu hoài nghi.

Mà Tiếu Trần chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên không nói gì, thoạt nhìn biểu tình nghiêm túc, có chút trầm tư.

Lương Kinh thở ra một hơi thật sâu, đầu đột nhiên nghĩ ra cái gì, đôi mắt lập tức mở to, "Tôi biết rồi! ”

"Cái gì?" Vương Tinh cả người đều tập trung tinh thần, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn Lương Kinh.

"Mấy người có nhớ thứ tự chỗ ngồi của chúng ta ngày hôm đó không?" Lương Kinh có chút kϊƈɦ động, thân thể có chút run rẩy,

"Mấy người chúng ta đều ngồi ở hàng cuối cùng! Tôi ngồi với Tiếu Trần, Vương Tinh và Dương Mai Lệ ngồi cùng nhau, Viên Trọng và Lý Hải Ba ngồi cùng nhau! ”. TruyenHD

"Đúng vậy! Không sai!" Viên Trọng gật gật đầu.

"Trong giấc mơ của tôi, khi tai nạn xảy ra, bởi vì nó quá đột ngột! Chỗ ngồi của Dương Mai Lệ và Lý Hải Ba là ngồi bên ngoài nên trước hết sẽ là người bị ném ra ngoài trước! Lý Hải Ba là người đầu tiên rơi xuống dưới vách đá! Sau đó Dương Mai Lệ treo ở đuôi xe, sau khi Lý Hải Ba rơi xuống mới rơi theo! Sau đó nữa là Vương Tinh, Viên Trọng, còn có tôi! Đây có phải là thứ tự của cái chết của chúng ta? ”

Vương Tinh cả người run lên, nghĩ đến cái gì, "Tiếu Trần đâu? ”

Ánh mắt đánh giá của mọi người dừng lại trêи người Tiếu Trần, Tiếu Trần thản nhiên tiếp nhận đánh giá của mọi người, thoạt nhìn rất nghiêm túc nghe Lương Kinh nói chuyện.

Lương Kinh thở ra một hơi, cổ họng có chút khàn khàn, "Xuống xe sớm..."

Trầm mặc...

"Tôi không muốn chết..." Vương Tinh trợn tròn mắt, nếu như đây thật sự là thứ tự tử vong của họ, vậy cái chết tiếp theo không phải là cô sao? Làm sao cô có thể cam tâm được?

"Làm thế nào bây giờ? Tôi phải làm gì đây? Chúng ta phải tìm cách tự cứu mình! "Vương Tinh gấp đến sắp khóc, cả người đều run rẩy.

Tiếu Trần trầm mặc nửa ngày rốt cục mở miệng, "Các người nghe nói qua chết thay/ quỷ chưa? ”

"Ừm?" Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cậu.

"Nơi chết đuối, thường có người chết đuối. Một con khỉ nước cũng sẽ kéo một con ma chết thay xuống nước để làm cho nó nghẹt thở đến chết. Như đã được ghi lại trong 《Tân Ước》, Chúa Giê Su Ky Tô sẵn sàng bị đóng đinh và dâng hiến Đức Chúa Trời để chuộc tội cho thế gian như một nạn nhân." Tiếu Trần nhếch khóe miệng, "Thường được gọi là, giết người tiếp tục mệnh! Có chết mới có sinh! ”

Mọi người bị vẻ mặt nghiêm túc của cậu chấn động có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh phản ứng lại, Viên Trọng không có tâm tình trêu ghẹo, cho rằng đối phương đang đùa giỡn, "Tiếu Trần cậu đang nói lung tung thật cái gì, lúc này ai mẹ nó có tâm tình đùa giỡn?! ”.

Tiếu Trần nghiêng đầu, "Tôi không nói giỡn đâu!" Cậu chớp chớp mắt, có chút vô tội, "Mấy người có thể đi tìm một ít thần bà đến hỏi một chút, xem phương pháp này có thể phá vỡ tử cục này hay không. ”

Lão bà nhíu nhíu mày, khuôn mặt vốn mặt không chút thay đổi cũng có chút ngưng trọng, thậm chí nói là hoảng sợ cũng không quá đáng, môi bà cũng bắt đầu trắng bệch, cũng không biết trong mắt bà nhìn thấy cái gì, cả người đều trở nên có chút run rẩy, bà run môi, quát lớn: "Các người đi đi! Tôi không giúp các người! ”

Vương Tinh kinh hãi, mặc kệ nắm lấy tay lão bà, "Đại sư, giúp chúng tôi đi, tôi biết đạo hạnh của ngài cao thâm, ngài không phải đã giúp rất nhiều người sao? Chẳng lẽ không thể cứu chúng tôi sao? ”

Lão bà tức giận nở nụ cười, "Cô có biết ta bình thường đã giúp đỡ ai không? Hoặc là người tốt đại từ đại bi không có bất luận tội nghiệt gì, hoặc là thập thế thiện nhân chuyển thế, cô cho rằng đạo hạnh của ta thật sự cao thâm như vậy, ta cũng bất quá chỉ là lông phượng sừng lân! Mấy người các người tội nghiệt thâm trọng, ta làm sao có thể giúp được? ”

Mặt Vương Tinh bị mắng có chút khó xử, nhất là khi nữ lão bà nói tội nghiệt thâm trọng, sắc mặt càng là vàng như sáp.

Viên Trọng đã sớm có chuyện muốn nói, thấy Vương Tinh không biết nói cái gì, trực tiếp tiến lên hỏi, "Phương pháp giết người tục mệnh này thật sự khả thi sao? ”

Lão bà trợn to mắt, giống như không có dự liệu đối phương có thể nói ra loại lời này, run rẩy môi, "Cậu làm sao biết được biện pháp này? ”

Lương Kinh giống như bắt được từ khóa gì, "Nói cách khác thật sự khả thi? ”

Lão bà sợ hãi lùi lại một bước, lớn tiếng quát, "Các người mau ra khỏi nhà ta, sau này đừng trở lại nữa! Đi đi! Mau đi ra ngoài cho ta!!!"

Trong nháy mắt mọi người bị đẩy đến cửa, ánh mắt của lão bà cùng ánh mắt Tiếu Trần nhìn nhau, ánh mắt trở nên hoảng sợ, giống như nhìn thấy chuyện gì không thể tưởng tượng nổi.

Mãi cho đến khi toàn bộ cánh cửa hoàn toàn đóng lại, bà mới phản ứng từ trong kinh hãi, "Chuyện gì đang xảy ra vậy! Mạng của cậu ta cư nhiên là thai tử phúc? Làm sao cậu ta sống sót được? ”

__________________________________________

Tác giả có một cái gì đó để nói: Năm ngôi sao và dê đảo ngược là những biểu tượng xấu nha!

Khụ khụ khụ, thân phận phản diện của Tiếu Trần đã thực chùy, ha ha ha ha ha.

Cảm ơn tất cả các tiểu khả ái yêu thích! Yêu cầu bộ sưu tập! Cầu cất chứa! Cầu bình luận!!

______________________________________________

Huyễn thính: nghe những giọng nói không có thật (trích từ Tâm thần phân liệt)

Thai tử phúc: thai chết trong bụng

_______________________________________________

BtNguytThng: kinh dị chưa 👻👻👻 (chưa đúng hơm, biết mừ)