Trần Tiểu Ngoạn mang Ngãi Giai Giai bị đánh ngất xỉu về nhà, đưa cô ấy đến phòng của cô ấy, sau đó cùng theo bà Lâm ra phòng khách chờ Tề Hiên trở về. Vậy mà Tề Hiên chưa về thì Diệp Tầm Phương lại tới.

Diệp Tầm Phương không gõ cửa, mà trực tiếp xông vào cửa đã đựơc bà Lâm và Trần Tiểu Ngoạn mở ra. Vì là muốn chờ Tề Hiên trở về, lại không ngờ tiện nghi cho Diệp Tầm Phương, để cho cô ta vọt vào mà không hề bị ngăn trở.

“Cô tới làm gì?” Trần Tiểu Ngoạn rất không thân thiện mà hỏi Diệp Tầm Phương.

“Cũng không phải tới tìm cô, Tề Hiên đâu, gọi anh ta ra đây gặp tôi. Nếu như anh ta không có ở đây, thì bảo Tề hùng đi ra gặp tôi cũng được.”

Diệp Tầm Phương vô cùng kiêu ngạo căn bản không thèm để ý đến bà Lâm và Trần Tiểu Ngoạn.

“Bọn họ đều không có ở đây. Hôm khác cô trở lại đi, đi thong thả không tiễn.” Dáng vẻ của Trần Tiểu Ngoạn ra vẻ không thân thiện mà đuổi người, không hoan nghênh Diệp Tầm Phương.

“Cô là gì ở đây, cô không có tư cách nói chuyện, lại càng không có tư cách đuổi tôi đi.” Diệp Tầm Phương chanh chua mà phản bác Trần Tiểu Ngoạn.

“Cô ấy không có tư cách, thì tôi có tư cách vậy. Nơi này không hoan nghênh cô, cô đi cho tôi.” Bà Lâm đứng dậy chỉ vào cửa để cho Diệp Tầm Phương cút xéo đi.

“Bà cũng không còn tư cách nói chuyện, nếu Tề Hiên và Tề hùng đều không có ở đây, vậy tôi sẽ chờ bọn họ về là đựơc.” Bộ dạng của Diệp Tầm Phương ra vẻ nữ chủ nhân, đi tới bên sofa mà ngồi xuống, kiêu ngạo nhìn Trần Tiểu Ngoạn và bà Lâm.

“Tôi nói ngừơi phụ nữ như cô sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ. Người ta cũng đã bảo cô cút đi, mà cô còn mặt dày mày dạn không chịu đi, có biết xấu hổ không vậy”. Trần Tiểu Ngoạn mắng Diệp Tầm Phương

Diệp Tầm Phương này cậy vào chính mình có mấy đồng tiền dơ bẩn, mà phách lối như vậy. Nếu như có một ngày cô ta không còn tiền, thì không biết hình dáng cô ta sẽ thế nào đây.

“Bởi vì các ngừơi không có tư cách đuổi tôi đi, cho nên tôi không đi, cũng không mất thể diện, muốn đi cũng chờ chủ nhân của nơi này đuổi tôi đi mới được, mấy ngừơi cũng chỉ là một người làm, một ngừơi hèn mọn chỉ lau giày cho tôi cũng không xứng.” Diệp Tầm Phương không thèm để ý Trần Tiểu Ngoạn, xem cô ta như cái rắm.

“Cô”—— Trần Tiểu Ngoạn tức chết, không biết nên nói gì mới đựơc, dù sao da mặt của Diệp Tầm Phương này rất dầy.

“Tiểu Ngoạn, bỏ đi, cô ta muốn đợi thì để cho cô ta đợi. Đàng nào thì lát nữa hội chủ và Thiếu chủ trở về, cũng sẽ đuổi cô ta đi, chúng ta đây coi cô ta như là không khí đựơc rồi.” Bà Lâm an ủi Trần Tiểu Ngoạn đang bốc lửa.

“Này, cũng không nhất định, nếu như làm cho tôi khó chịu, thì tôi liền lấy con trai anh ta ra khai đao.” Diệp Tầm Phương dùng giọng nói tà ác mà uy hiếp.

“Ngu ngốc.” Trần Tiểu Ngoạn nghe những lời này của cô ta, rất khinh thường thầm mắng một câu.

Lúc này Ngãi Giai Giai lại vừa lúc từ trên lầu cuống quít đi xuống, vọt tới trước mặt Trần Tiểu Ngoạn, cầm bả vai của cô ấy liều mạng mà lắc hỏi. “Tiểu Ngoạn, Thiếu chủ đâu, Tiểu Hiên đâu, sao mình lại ở nhà?”

“Giai Giai, trước tiên cậu hãy tỉnh táo lại, nghe mình nói được không?” Trần Tiểu Ngoạn bị Ngãi Giai Giai lay mà đầu óc choáng váng, lần đầu tiên cô phát hiện Ngãi Giai Giai có lực đạo lớn như vậy.

Diệp Tầm Phương vẫn ngồi yên ở trên ghế sa lon, vậy mà Ngãi Giai giai cũng không để ý đến sự tồn tại của cô, làm cho cô rất không vui, sắc mặt khó coi vô cùng. Sao có một người bự ngồi ở đây như vậy, mà cô ta cũng không để ý cô, đáng ghét

“Giai Giai, trước tiên con đừng kích động, yên lặng nghe Tiểu Ngoạn nói hết đi.” Bà Lâm vịn Ngãi Giai Giai không để cho cô ấy lay Trần Tiểu Ngoạn nữa, trấn an tâm tình của cô ấy một chút.

“Tiểu Ngoạn, cậu nói nhanh đi, bây giờ tình hình như thế nào? Thiếu chủ đâu? Sao Thiếu chủ còn chưa trở về.” Ngãi Giai Giai bình tĩnh lại, chờ Trần Tiểu Ngoạn nói rõ tình hình.

Cô không biết sao đột nhiên mình bị hôn mê, lúc tỉnh lại thì phát hiện thân thể hơi đau, nhưng mà mặc kệ đau đớn thế nào, cô cũng không có để ý. “Rốt cuộc bây giờ là Thiếu chủ và Tiểu Hiên như thế nào?”

“Yên tâm đi, Tề Hiên có bản lãnh như thế, nhất định không có sao, huống chi Tề Hùng cũng đi, cậu đợi ở trong nhà là được rồi. Chờ tin tức tốt của bọn họ đi, đừng chạy ra ngoài nữa, bằng không bọn họ còn phải lo lắng cho cậu mà làm không tốt, mọi chuyện sẽ bị cậu làm hỏng. Bây giờ chuyện cậu có thể làm, chính là ngoan ngoãn chờ.” Trần Tiểu Ngoạn cực lực khuyên Ngãi Giai giai

“Nhưng mà , bây giờ họ còn chưa có trở về, mình thật sự rất lo lắng!”

“Giai Giai yên tâm đi, bọn họ sẽ bình an trở về, bây giờ chuyện con cần làm, chính là an tâm mà chờ, cô không tin chúng ta, chẳng lẽ cũng không tin hội chủ và Thiếu chủ sao!” Bà Lâm nắm tay Ngãi Giai Giai, để cho cô ấy yên tĩnh một chút, đáng tiếc hình như là vô dụng, vì bộ dạng Ngãi Giai Giai còn có vẻ rất lo lắng.

Diệp Tầm Phương nghe cả buổi, cũng không biết họ đang nói cái gì, hơn nữa còn không ai để ý đến cô, cực kỳ bực bội. “Các ngừơi im lặng cho tôi.”

Ngãi Giai Giai đột nhiên nghe thấy giọng nói của Diệp Tầm Phương, mà sợ hết hồn tức thì trấn tĩnh, nhìn lại cô ta. Diệp Tầm Phương tới lúc nào sao cô không biết.

“Cô” ——

“Tôi thì sao, mắt cô bị mù à, lại làm như tôi không tồn tại.” Diệp Tầm Phương đứng lên giận dữ nhìn Ngãi Giai Giai, mở miệng mắng.

“Tôi thật sự là không biết cô ở đây!” Ngãi Giai Giai cúi đầu, không dám mở mắt nhìn Diệp Tầm Phương, muốn lui về phía sau. Mặc dù biết Tiểu Hiên không có ở trong tay Diệp Tầm Phương, nhưng mà cô vẫn rất sợ cô gái hung hãn này.

“Ít nói nhảm đi, lời cô vừa nói là có ý gì? Tề Hiên và Tề Hùng đi đâu?” Diệp Tầm Phương dùng giọng ra lệnh hỏi.

“Bọn họ không có đi đâu!” Ngãi Giai Giai cà lăm mà nói dối. Vậy mà cô vừa nói thì Diệp Tầm Phương cũng biết cô đang nói dối.

“Mau nói thật, nếu không đừng trách tôi không khách khí với con trai cô.” Diệp Tầm Phương cảnh cáo Ngãi Giai Giai

“Diệp Tầm Phương, cô kiêu ngạo đủ chưa, cũng nên phách lối đủ rồi đó. Tiểu Hiên căn bản cũng không ở trên tay cô, cô vẫn còn ở đây nói khoác lác giống như một bà điên vậy.” Trần Tiểu Ngoạn che Ngãi Giai Giai ở phía sau, sau đó mắng Diệp Tầm Phương.

Diệp Tầm Phương là có tiền, có tiền thì ngon sao, dù sao cũng không phải là tiền của cô ta, cô ta cũng sẽ không cho cô một phân tiền, cần gì phải nhìn sắc mặt của cô ta chứ.

“Cô có chứng cớ gì nói rõ đứa nhỏ không có ở trên tay tôi. Có tin ngay bây giờ tôi gọi điện thoại, bảo người ta quật nó một trận hay không!” Diệp Tầm Phương phô trương thanh thế hù dọa Trần Tiểu Ngoạn.

“Đựơc, vậy cô gọi ngay bây giờ đi, tôi xem cô còn có thể diễn trò bao lâu.” Trần Tiểu Ngoạn khiêu khích Diệp Tầm Phương.

“Trần Tiểu Ngoạn, tôi không nói chuyện với cô, cô tránh ra cho tôi.” Diệp Tầm Phương nói không lại Trần Tiểu Ngoạn, không muốn nói nhảm với cô ấy, chỉ muốn lừa gạt Ngãi Giai Giai kia.

“Cô nói không lại tôi mới như vậy. Giai Giai chúng ta đừng để ý tới cô ta.” Trần Tiểu Ngoạn kéo Ngãi Giai giai đi, không để cho Diệp Tầm Phương đến gần cô ấy.

“Đựơc, để tôi xem các ngừơi có thể phách lối đến đâu, bây giờ tôi sẽ cho ngừơi ra sức đánh con trai của cô.” Diệp Tầm Phương nhịn xuống lửa giận trong lòng, lấy điện thoại di động ra giả bộ muốn gọi điện thoại. Cô cho rằng Ngãi Giai Giai sẽ khuất phục lập tức, nhưng mà cô cũng đã lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị quay số điện thoại, tại sao Ngãi Giai Giai vẫn không có động tĩnh gì, chẳng lẽ cô ta mặc kệ sống chết của con trai mình sao.