Nằm ở nhà hai ngày, Mạnh Ảnh mới quay về công ty đi làm, Chu Việt Dương lại nói rất tốt, Mạnh Ảnh tùy tiện nói dối một cái, giải thích lý do không đi làm, anh gật đầu cười cười, cũng không nói gì.

Mạnh Ảnh cả ngày không chuyên tâm làm việc, khó có được tâm trạng bình tĩnh.

“Các người…”

Dương Kỳ Ngôn nói giữa chừng thì ngừng lại, vẻ mặt lãnh đạm trước giờ vẫn không thay đổi, uống một ngụm rượu đỏ, rũ mắt xuống say sưa nhìn chằm chằm chất lỏng trong ly.

Trong nhà hàng cũng không có nhiều người,âm nhạc du dương trong không khí thanh nhã, hiếm khi có được hoàn cảnh tốt, nếu có tâm tình tốt có lẽ sẽ thưởng thức nó, thế nhưng tâm tình hiện nay của cô có tốt không?

Mạnh Ảnh đang cắt miếng beefsteak liền dừng tay, cả buổi mới cuối đầu đem một nửa miếng beefsteak cắt ra hoàn toàn.

Mới tan tầm liền nhận được điện thoại của anh, lại nói như vẻ đã lâu rồi bọn họ không liên lạc với nhau, từ ngày cô và Trình Diệc Nhiên ở chung một chỗ là bọn họ tự động cắt đứt liên lạc. Trước ngày hôm nay cô đều cho là anh thật sự suốt đời sẽ không lại để ý đến cô, mà có lẽ bọn họ cả đời cũng không có duyên ngồi cùng một bàn nữa.

Một người như anh lại có thể cúi đầu sao, cô không ngạc nhiên lắm, anh đã nói rằng cả đời sẽ không tha thứ cho cô, cô thật sự tin như vậy. Thế nhưng, sau ngạc nhiên lại càng cảm thấy mất mát nhiều hơn.

Nếu như mày rất yêu rất yêu một người, thì mày có thể sẽ cảm nhận được loại cay đắng mà Mạnh Ảnh phải đối mặt với anh, loại cay đắng mà mày không biết phải làm sao để đối mặt. Đã hứa sẽ dành phần đời còn lại của cả hai bên nhau nhưng bây giờ lại mặt lạnh với nhau, cho nên người ta thường nói sự đời dễ đổi thay. Rất nhiều lần, Mạnh Ảnh đều tự hỏi mình, nếu như tất cả mọi người đều là nạn nhân, vậy thì rốt cuộc ai mới là người chiến thắng thật sự?

Mạnh Ảnh là một người bướng bỉnh, nhưng vào lúc đối mặt với anh, cô bất giác trở nên yên lặng, trở nên hiểu chuyện. Bởi vì, anh là Dương Kỳ Ngôn, là lý tưởng duy nhất vào thời thiếu nữ của cô.

Rất nhiều chuyện Mạnh Ảnh đều sợ hãi khi nghĩ lại, bởi vì cô biết rõ mình sẽ hối hận, cho nên trước kia cô giả bộ gả cho Trình Diệc Nhiên mọi thứ cho tới bây giờ đều không tồn tại, cô đơn thuần chỉ là một cô gái được gọi là Mạnh Ảnh, là vợ của Trình Diệc Nhiên.

“Vụ bãi biển Thành Tây ở thành phố S là do Trình Diệc Nhiên làm, đúng không?” Dương Kỳ Ngôn đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt bén nhọn khiến Mạnh Ảnh cảm thấy khổ sở.

Nắm chặt dao nĩa trong tay, Mạnh Ảnh ép mình ngẩng đầu.

“Đúng.”

Quả nhiên, Mạnh Ảnh vừa thừa nhận, Dương Kỳ Ngôn cũng thu lại ánh mắt, nhìn đi nơi khác, tóm lại chính là không nhìn cô. Trong lòng quặn đau từng đợt từng đợt đánh tới, Mạnh Ảnh lại nhẹ nhàng nở nụ cười, “Vì vậy, cái mà em nợ anh đã trả xong, về sau hai ta sòng phẳng.”

Dương Kỳ Ngôn cũng không biểu hiện ra vẻ mặt gì, nhàn nhạt nói, “Thì ra là vậy.”

Giọng điệu lạnh lùng khiến cô tưởng rằng mình đã quen với giọng điệu của anh làm trong lòng Mạnh Ảnh càng trầm xuống, chỉ có điều, Mạnh Ảnh lại không biểu hiện những gì trong lòng đang nghĩ tới lên trên mặt.

“Thật ra, tôi rất khôn ngoan đúng không, thừa dịp cô xuất ngoại, đem văn kiện cơ mật trọng yếu như vậy đưa cho Lưu Hàn, hắn ghét Trình thị như vậy, nhất định sẽ cho là kẻ ngang ngược như cô làm vụ này.”

Nói dứt lời, Mạnh Ảnh bật cười, cười đếm mức lệ muốn tuôn ra khỏi hốc mắt, cô ngửa đầu đơn giản chỉ để cầm lại những giọt nước mắt, đồng thời cũng kiềm nén lại mềm yếu của mình.

“Tại sao anh phải làm vậy?”

Khẩu khí của Dương Kỳ Ngôn vẫn trầm ấm, ngã người tựa lưng vào ghế ngồi, áo vest sọc tối màu tùy ý vắt lên lưng ghế dựa, trên người mặc áo sơmi màu đen càng phát ra lạnh lùng bức người, ngón tay thon dài liên tục xoay một điếu thuốc.

“Bởi vì tôi không muốn thấy một cuộc sống thanh thản như vậy, nổi thống khổ của cô tôi vẫn còn muốn trả.”

Mạnh Ảnh nuốt thức ăn trong miệng xuống, nói gằn từng chữ. Trong lòng cô không cần ngập chìm trong cảm giác tội lỗi nữa, cô không phải là người không tim không phổi, cô không muốn thua thiệt bất cứ kẻ nào. Mỗi ngày mỗi đêm chỉ cần ký ức bắt đầu hồi phục, tội lỗi trong lòng cô sẽ tuần hoàn theo máu trong cơ thể của cô.

Dương Kỳ Ngôn đau lòng nhắm mắt lại, cuối cùng giọng nói lạnh lẽo từ đôi môi mỏng phun ra từng lời rõ rệt, “Cô nằm mơ đi! Cô cho rằng cô như vậy là xong sao, cô cho rằng cô cùng Trình Diệc Nhiên ly hôn, cùng người trong nhà bất hòa, rời khỏi nhà ra ngoài sống, cô liền trả sạch nợ của tôi sao?”

Dương Kỳ Ngôn nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, “Cái cô nợ tôi chính là đã đánh sụp toàn bộ thế giới, cô lấy cái gì tới trả?”

“Không, vẫn chưa xong sao, có phải chỉ cần em cả đời không hạnh phúc, như vậy nổi đau của anh có thể qua đi?”

Nghe vậy, vẻ bình tĩnh trên mặt Dương Kỳ Ngôn từng chút từng chút vỡ nát, “Không cần, tôi không cần cả đời dính tới một người dưng. Như cô mong muốn, hai ta chấm dứt.”

Người đi trà lạnh.

Dương Kỳ Ngôn đi thật lâu, Mạnh Ảnh nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi trống trơn trước mắt, không ngăn được nước mắt.

Mấy người ai cũng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như vậy, tôi là kẻ xấu xa nhất trên thế giới này, vậy có ai nói cho tôi biết, tại sao tôi lại biến thành cái dạng này?

Người dưng? Ha ha, đúng vậy, sao mình còn có thể cho là mình cùng anh ta còn có bất kỳ liên quan gì? Từ cái ngày cô kiên quyết nói “Em chọn Trình Diệc Nhiên” trở đi, Dương Kỳ Ngôn luôn ôn nhu với cô kia đã không còn tồn tại. Mà Mạnh Ảnh chỉ biết cười vui vẻ kia sẽ không còn tùy ý nở nụ cười như vậy nữa…

Nếu như thời gian lui về sáu năm trước, có phải là mọi thứ còn có thể cứu vãn hay không, cô, có thể không khó xử như vậy, mà Dương Kỳ Ngôn cũng sẽ không khổ sở như thế?

Đúng vậy, nếu như thời gian có thể quay lại, mọi thứ đều có thể cứu vãn được, bởi vì khi đó bọn họ, vẫn còn là hai người xa lạ hoàn toàn không quen biết. Thế nhưng, không có nếu như, cuộc sống dạy chúng ta luôn nhìn về phía trước, cho nên những thứ kia chỉ có thể là những ký ức xa xỉ.

Rất nhiều người không hài lòng với vận mệnh, nhưng Mạnh Ảnh lại biết rõ vận mệnh của cô là do một tay cô tạo thành, vậy nên cơ bản là không thể đổ lỗi cho ai khác.

Lần đầu tiên nhìn thấy Dương Kỳ Ngôn, có lẽ là lúc cô học trung học, đi học không vui vẻ gì, nhưng không có can đảm chống đối. Anh sống ở ngôi nhà đối diện với biệt thự nhà cô, phòng ngủ cũng đối diện phòng cô. Nhiều đêm không ngủ được, cô vén một góc rèm cửa sổ lên, luôn có thể thấy bóng anh hiện trên rèm che, vừa nghiêm túc vừa tốt đẹp.

Nhìn thấy mặt anh là vào một buổi chiều nóng bức nào đó, cô từ lớp học thêm về, đứng bên cửa sổ, vừa khéo là anh cũng vậy, nằm sấp phía trong cửa sổ nhìn ra xa, gió thổi tóc anh lên, trên khuôn mặt dễ nhìn lại trưng ra vẻ mặt lãnh đạm. (Ten: nói thiệt, ta k có ghét anh Ngôn được :-ss trai đẹp mà :-ss lại giỏi nữa :-

Mạnh Ảnh đột nhiên nhớ tới, anh chính là Dương Kỳ Ngôn mà giáo viên trong trường thường khen ngợi kia, mặc dù anh đã tốt nghiệp được ba năm, nhưng anh vẫn là học sinh ưu tú cả về nhân phẩm lẫn học vấn trong suy nghĩ của giáo viên, vẫn là huyền thoại bất tử trong Z, bởi vì anh là học sinh của trường đã đậu thủ khoa trong kỳ thi tuyển đại học năm đó. Khi đó trên bảng tuyên truyền trong trường treo vài tấm ảnh chụp của anh, anh rất nổi bật, không đơn thuần là hình của anh ở hàng đầu, mà là, chân mày trên khuôn mặt anh tuấn của anh tỏa ra khí thế mạnh mẽ đủ để bất kỳ cô gái trẻ nào cũng có thể yêu mến. ( Ten: chỗ này ta k hiểu là đang nói trường trung học hay trường đại học bởi vậy k biết để “giáo viên” hay “giảng viên”, “học sinh” hay “sinh viên” =,=)