Ban đêm vẫn không ngủ yên, liên tục trở mình và trong đầu luôn xuất hiện vẻ mặt ủy khuất của Trình Diệc Nhiên. Mạnh Ảnh bật dậy, ban đêm tịch mịch, đưa tay lên không thể thấy được ngón. Giấc ngủ của cô không tốt lắm, cho nên rèm cửa sổ ở phòng ngủ rất dày, ở đây vốn là chiếc rèm voan mỏng màu xanh nhạt, nhưng sau khi Trình Diệc Nhiên biết rõ giấc ngủ của cô không tốt, liền cho người tìm chiếc rèm khác dày hơn một chút để thay, một tia sáng cũng không lọt vào.

Mở đèn tường ở đầu giường, ánh sáng chói mắt làm phải Mạnh Ảnh đưa mu bàn tay lên che mắt một chút, mới từ từ thích ứng với ánh sáng trong phòng. Cô thích màu xanh, cho nên phòng ngủ này được thiết kế thành màu xanh nhạt. Lúc đó cô chán nản, buồn bực, không có tâm trạng chú ý đến cái biệt thự cao cấp trong truyền thuyết của Trình Diệc Nhiên. Về sau, khi tâm tình tốt hơn một chút, mới cẩn thận quan sát tới thiết kế trong phòng, thật sự rất xa hoa. Cô nhớ rõ lão quản gia như vô tình nói đến, phòng ngủ là Trình Diệc Nhiên tự thiết kế trước ngày họ kết hôn một tháng.

Nghĩ đến những thứ này, Mạnh Ảnh có chút nhức đầu, buồn bực không biết làm sao. Mạnh Ảnh xoay người đứng lên, có lẽ uống một ly nước đá có thể làm cô tỉnh táo hơn một chút.

Bên ngoài cửa phòng rất yên tĩnh, trước kia tính tình của cô rất xấu, ban đêm bị giật mình liền phát cáu với Trình Diệc Nhiên. Nhưng anh luôn tốt với cô, lúc nào cũng mỉm cười và nhận lỗi, sau này anh nói riêng với người giúp việc trong nhà, chỉ cần Mạnh Ảnh ngủ thì họ không được đi lại quanh phòng.

Mạnh Ảnh vén váy ngủ dài dựa vào ánh đèn đi ra ngoài rồi xuống lầu, mới đi vài bước chợt nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần từ sau lưng.

“Ảnh nhi, không ngủ được sao?”

Quả nhiên là Trình Diệc Nhiên.

Mạnh Ảnh không quay đầu lại, tiếp tục xuống lầu.

Trình Diệc Nhiên cũng không tức giận, tiến lên vài bước cùng cô sóng vai, “Muốn uống nước hay muốn ăn cái gì?”

Mạnh Ảnh đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn anh, “Anh đi ngủ đi, em uống nước.”

Mấy ngày nay Mạnh Ảnh vẫn xa cách với anh, hôm nay lần đầu tiên cô hòa nhã nói chuyện với mình như vậy, trong lòng Trình Diệc Nhiên vui sướng một hồi, “Uống nước sao? Anh sẽ lấy cho em.” Bât giờ cho dù cô muốn trăng muốn sao anh cũng sẽ đi hái không chút do dự.

Thấy Trình Diệc Nhiên vào phòng bếp, Mạnh Ảnh thở dài một hơi, tựa ở cửa phòng bếp và nhìn anh rót nước vào ly. Anh là một người đàn ông đẹp trai và giàu có được nhiều người yêu mến, vì sao lại yêu cô chứ? Vì sao anh không phong lưu đa tình như những người đàn ông khác? Nếu như anh đa tình một chút, cô cũng sẽ không khó xử như bây giờ. (Ten: trời ơi có pà nào như pà này k =,= ng ta tìm ng chung tình như anh Nhiên k ra đó pà :|; Ảnh: kệ tui nha cô kia!)

Đại đa số đàn ông đều có mới nới cũ, vì sao anh lại không như vậy hả? Mạnh Ảnh nhìn gò má của anh, trong lòng nhỏ giọng hỏi.

Mạnh Ảnh nhận lấy ly nước anh rót rồi uống hết một hơi.

“Em uống chậm một chút, nước lạnh như vậy, vội vàng như vậy sẽ đau cổ họng.” Trình Diệc Nhiên có chút không vui nhìn Mạnh Ảnh đem nước lạnh trong ly uống một hơi cạn sạch.

Mạnh Ảnh cảm thấy bây giờ mình đã thanh tỉnh hơn một chút, có chút lơ đễnh lau nước bên khóe miệng, đem cái ly đưa cho anh, “Không sao.”

Mạnh Ảnh xoay người đi vài bước rồi hình như chợt nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn người vẫn đang nhìn chằm chằm vào người cô, “Anh… không ngủ suốt hả?”

Hỏi như vậy là có nguyên nhân, mặc dù Trình Diệc Nhiên rất kinh ngạc, nhưng phòng mà cô đang ngủ và phòng dành cho khách anh đang dùng được cách âm rất tốt, mà cô lúc ngủ lại quên đóng cửa, đi ra cũng không có tiếng mở cửa, mà âm thanh cô gây ra cũng không đủ để đánh thức anh.

Trong bóng đêm Trình Diệc Nhiên cười khổ, làm sao có thể ngủ được? Em vẫn còn hờn giận anh, hơn nữa anh đã có thói quen ban đêm ôm em trong lòng, cho nên, làm sao có thể ngủ được đây?

“Không có, anh cũng chỉ muốn uống nước thôi.” Trình Diệc Nhiên cười ôn hòa. Mạnh Ảnh từng nói, anh cười rộ lên rất đẹp, cho dù vào giờ phút này, tâm trạng trong tình huống này, Mạnh Ảnh vẫn cảm thấy anh cực kỳ đẹp trai.

Người đàn ông này thật sự rất yêu cô, lấy hàng trăm hàng ngàn chỗ hở cũng nói được, còn đâu là danh tiếng của Trình Diệc Nhiên thần thoại của thành phố Z? Nếu người ngoài thấy được chắc chắn sẽ nghi ngờ là mình đang ở trên một hành tinh ngoài Trái Đất, nếu không, người nổi tiếng máu lạnh làm sao có thể cười? Lại còn cười đến ôn hòa như vậy. (Ten: có hơi… phô trương quá k vậy chị Ảnh ‘____’)

“Ừm, vậy… Anh đi ngủ sớm một chút đi.”

Mạnh Ảnh đi thật lâu, Trình Diệc Nhiên mới bừng tỉnh lại, cô… quan tâm anh sao? Như vậy là giữa anh và cô vẫn còn có khả năng đúng không?

Nhiều năm như vậy, không có việc khó khăn nào làm anh phải cau mày. Chỉ có một lần, trên bàn đàm phán, đối phương chỉa họng súng vào đầu anh, anh nhớ lúc đó anh cũng chẳng chút sợ hãi, ngược lại còn mỉm cười nhìn đối phương đang trong tình trạng hỗn loạn. Thế nhưng, ở trước mặt cô gái nhỏ này, anh thật sự không biết phải làm thế nào, mạnh bạo hay dịu dàng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô làm anh rất đau dầu. Vậy mà thái độ hôm nay của cô thật sự đã động tâm rồi, như vậy là không lâu nữa cô sẽ tha thứ cho mình sao? Sẽ nha?

Buổi sáng Trình Diệc Nhiên dậy thật sớm, tập thể dục một chút trong hoa viên, lại lái xe ra ngoài mua cho Mạnh Ảnh thức ăn mà cô thích là bánh bao và sữa đậu nành rồi trở về, Mạnh Ảnh còn chưa thức dậy. Anh thật sự không thể chờ, vài bước chạy lên lâu, đẩy cửa phòng Mạnh Ảnh ra.

Thật ra Mạnh Ảnh đã dậy từ sớm, chỉ là thường nằm lại trên giường cộng với không có việc gì để làm, đơn giản là muốn nằm suốt không muốn rời giường.

Thấy Trình Diệc Nhiên tự nhiên đi vào, Mạnh Ảnh có chút hoảng sợ, vội vàng kéo chăn lên che kín phần thân thể lộ ra bên ngoài của mình. Hầu hết những bộ đồ ngủ cô tự mua đều để ở phòng trọ, ở đây chỉ còn lại những bộ do Hà Nhu Quân nhiều chuyện kia mua tặng, size có chút lớn hơn, cô nhớ rõ lúc Trình Diệc Nhiên nhận lấy những thứ này, ánh mắt của Lưu Tử Ngạo rất mờ ám. Đêm qua bởi vì rất tối, anh cũng không thấy rõ cô mặc cái gì, nhưng bây giờ thì không như vậy.

Trình Diệc Nhiên cũng không ngờ sáng sớm mình lại được thấy điều tốt đẹp như vậy, hơi sửng sốt một chút, vụng về xoay người sang chỗ khác, “Anh đến muốn gọi em ăn sáng sớm một chút.” Chỉ vậy mà cơ thể của anh lại đang có phản ứng đáng xấu hổ nha. (Ten: haiz, sắc lang mà :)); Nhiên: cút đi nhé *mắt chiếu laze*)

Mạnh Ảnh che một lúc lâu đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười, bây giờ mà còn che tránh gì chứ, những buổi tối điên cuồng kia lẫn những hôm không phải là ban đêm, thân thể cô từ lâu đã bị anh thăm dò vô số lần, thậm chí cô còn cảm thấy anh hiểu thân thể cô hơn chính cô nữa kìa.

Mạnh Ảnh rửa mặt xong xuống lầu, Trình Diệc Nhiên ân cần kéo ghế ra cho cô. Mạnh Ảnh thưởng cho anh một nụ cười mỉm, nể tình ngồi xuống, đưa tay nhận cái bánh bao anh đưa.

Đây như là bữa sáng vui vẻ nhất của Trình Diệc Nhiên, Mạnh Ảnh còn đứng dậy rót một ly sữa đậu nành cho anh, anh uống không chừa một giọt rồi cười vui vẻ, sau đó cầm cái đùi gà mà Mạnh Ảnh kẹp cho anh lên ăn.

Lão quản gia đứng bên cạnh xúc động đến rơi nước mắt, cuối cùng cậu chủ cũng chịu ăn cơm, gần đây thân thể Trình Diệc Nhiên không tốt, tâm tình cũng không tốt, nên ốm đi một chút, hôm nay rốt cuộc cũng chịu ăn cơm. Ai! Sức ảnh hưởng của cô chủ thật tuyệt vời, những ngày kia ông thiếu điều muốn quỳ xuống cầu xin anh, một hột cơm anh cũng không ăn.

Trong lòng Trình Diệc Nhiên rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.