Bác tài xế kia tìm một người bác đáng tin cậy cho cô, bác tài xế nói, người bác đó từng chăm sóc rất nhiều phụ nữ mang thai, rất có kinh nghiệm.

Lúc Mạnh Ảnh ở bệnh viện toàn do bác ấy chăm lo, có thể nói, bác ấy thật rất có kinh nghiệm, chỉ cần nhìn ánh mắt của cô là bác ấy liền biết cô muốn làm gì.

Nhưng Mạnh Ảnh cảm thấy rất kỳ lạ, cô lại không hề có dấu hiệu nôn nghén, thế cũng tốt, có thể giảm bớt nhiều đau khổ. Tâm tình của cô dần dần bình phục lại, cái gì cũng không suy nghĩ, vừa nghĩ đến trong thân thể mình đang mang một sinh mệnh bé nhỏ, tâm trạng của cô liền dịu dàng đến không thể tưởng tượng nổi. Cô không có ý định nói cho bất cứ ai biết, suy nghĩ lớn nhất trong lòng cô là cô phải kiên cường tự mình sinh con, đồng thời cũng nuôi dưỡng dạy dỗ đứa bé thật tốt, cô sẽ trao cho đứa bé tình yêu thương tuyệt vời nhất, có lẽ làm một người mẹ đơn thân cũng không có gì đáng ngại.

Thời gian ở bệnh viện cũng không khó chịu lắm, cô cực kỳ phối hợp với bác sĩ, có thể ăn có thể ngủ. Cô nghĩ rằng, cô muốn mình thật khỏe mạnh, sau đó sinh một đứa con thật khỏe mạnh.

Sau khi xuất viện, cô tiếp tục thuê bác Lý. Cô cần một người chăm lo bữa ăn hàng ngày của mình, cô phải cẩn thận bảo vệ đứa bé trong bụng mình, bác sĩ đã nói, thân thể của cô không tốt lắm, rất dễ bị sẩy thai.

Ở nhà quá lâu, Mạnh Ảnh quyết định ra ngoài đi dạo, nhà của bác Lý cũng có việc nên cô để bác ấy nghỉ một ngày, cô ở nhà một mình rất buồn chán, hơn nữa thời tiết bên ngoài rất đẹp, từ lúc cô xuất viện tới nay đã hai tuần, thời tiết bên ngoài vẫn luôn trong xanh.

Mạnh Ảnh thay giày, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.

Những món ăn của bác Lý làm rất hợp khẩu vị của cô, gần đây cô lên không ít kí, quần áo cũ cũng hơi chật, cô quyết định mua vài bộ đồ rộng rãi.

Vì không phải là cuối tuần nên không có nhiều người trong cửa hàng, ngay cả tính tình của các cô nhân viên cửa hàng cũng tốt đến lạ lùng, Mạnh Ảnh dạo một vòng quanh khu mua sắm, mua được rất nhiều thứ.

Mua đồ xong, cô hơi đói bụng. Cô vẫn nhớ gần khu mua sắm này có một nhà hàng chuyên món gà hầm hạt dẻ cũng được lắm, cô quyết định đi nếm thử. (Ten: ta cũng k biết món này *__*)

Đã giữa trưa, trong nhà hàng có nhiều khách dùng bữa, cô cẩn thận né đám đông, tìm một cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống, gọi món xong cô kiên nhẫn ngồi chờ, thuận tay lật xem tạp chí vừa mua được.

“Thưa cô, món ăn của cô đây..” Nhân viên phụ vụ mang phần ăn của cô tới rất nhanh, Mạnh Ảnh để tạp chí trong tay xuống, cười nói cảm ơn. Bác Lý từng nói, phụ nữ mang thai phải luôn giữ tâm trạng vui vẻ, vì đứa bé sẽ bị ảnh hưởng tâm trạng của người mẹ.

Nhân viên phục vụ vừa rời đi, Mạnh Ảnh lại không có tâm tình mà dùng bữa, cô vừa thấy một cảnh làm mình không thể vui vẻ nổi.

Trình Diệc Nhiên và một người phụ nữ đang ngồi phía trước cô. Cô biết người phụ nữ đó, chính là người mà cô bắt gặp khi đem bữa trưa đến công ty cho Trình Diệc Nhiên.

Trình Diệc Nhiên ngồi đối lưng với cô nên cô không thấy rõ nét mặt của anh, nhưng người phụ nữ kia lại ngồi đối mặt với cô, cũng không biết rằng họ đang nói gì, người phụ nữ kia hơi cười cười.

Cho đến khi cảm giác tay mình đau buốt, Mạnh Ảnh mới phục hồi tinh thần, đặt đôi đũa đang bị nắm chặt trong tay xuống. Trái tim cô hơi nhói đau, nhưng cô tiếp tục hít thở thật sâu, liên tục tự nói với mình phải bình tĩnh. Thế nhưng, cô vẫn không ngăn được khó chịu trong lòng, cô nghĩ là cô yêu anh, lúc nào cô cũng không biết. Vậy nên cô mới có thể quyết định muốn sinh con của anh. Nhưng mà anh nói muốn tách ra. Chỉ vì một câu nói kia của anh, cô hận anh. Bây giờ thấy được cảnh này, cô quyết định không cần phải tha thứ cho anh, có lẽ anh cũng chẳng quan tâm rằng cô có tha thứ cho anh hay không, nhưng cô quyết định không tha thứ cho anh nữa, vì anh là một tên khốn! (Ten: gặp ta chắc ta đi lại trc mặt cười khẩy w ảnh rồi bỏ đi T_T khổ cái là đọc tiếp sẽ thấy k ổn khi làm vậy =,.=)

Cô muốn bỏ đi, nhưng nghĩ lại, tại sao cô phải đi, dù sao cũng là người xa lạ, cho dù gặp lại thì có sao đâu?!

Hương vị món gà hầm hạt dẻ cũng không ảnh hưởng đến khẩu vị của cô nhưng cô cũng chỉ ăn được hơn một nửa, sao lại không ăn tiếp chứ? Bây giờ cô không chỉ có một mình bản thân cô, cho dù tên khốn kia không muốn cô thoải mái, cô cũng không cần phải ăn bữa ăn cũng không xong. Nhưng cô thật sự rất đau lòng, ăn gì cũng làm cô cảm thấy như bị nghẹn. Tất cả là tại anh, tại anh làm cô mất khẩu vị, tại anh làm cô mang thai, vậy mà bây giờ anh lại ở bên người phụ nữ khác trò chuyện vui vẻ! Mạnh Ảnh hơi bị kích động, trong đầu suy nghĩ lung tung, dường như cô quên mất là bây giờ họ chẳng có chút quạn hệ gì với nhau. Giờ phút này cô bực bội đến mức muốn rơi lệ, tự nhiên nếm được cảm giác bị phản bội thật không tốt đẹp gì.

Cảm giác nước mắt sắp trào ra khỏi khóe mắt, cô ngẩng đầu lên, nháy mắt liên tục, cố ép mình không được rơi lệ. Đừng khóc, mày còn cả một đoạn đường rất dài phải đi, chuyện này là bình thường, sau này anh ta sẽ kết hôn, sẽ có con của anh ta, nên những việc này cũng chẳng là cái gì, mày với anh ta không còn quan hệ gì với nhau, chuyện của anh ta cũng không liên quan gì đến mày! Trong thâm tâm của Mạnh Ảnh liên tục xuất hiện những lời này, nhưng cô vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Trình Diệc Nhiên sẽ có lực ảnh hưởng lớn đến cô như vậy, vừa nghĩ rằng sau này anh sẽ có vợ con của mình, lập tức cô cảm thấy khó thở. Không thể nhìn thêm nữa, Mạnh Ảnh gọi nhân viên phục vụ đem bill tới, xách nhưng túi to túi nhỏ ở dưới chân lên và đi ra cửa, cô nghĩ vẫn nên tránh gặp mặt, cô sợ mình không thể khống chế được sẽ phát hỏa.

Những ngày qua tâm trạng của Trình Diệc Nhiên rất không tốt, lúc đi ra ngoài dùng cơm lại gặp phải Lôi Hội Vân. Cô là người mà anh đã từng vô ý gặp phải trong đời, cô là con gái của một doanh nghiệp mà anh từng hợp tác chung, cô vừa kiêu ngạo vừa xinh đẹp, nhưng anh không thích cô, thậm chí cô từng bỏ xuống tự tôn của mình để tỏ tình với anh. Anh nhớ lại khi đó anh đã rất thờ ơ cự tuyệt cô, vì thế lần hợp tác đó suýt bất thành.

Không nghĩ là cô sẽ tìm đến anh, chính là lần Mạnh Ảnh đến công ty bắt gặp. Cô thấy anh có chút kích động, cô nói cô cố ý bay từ Pháp về đây tìm anh. Ấn tượng về cô trong tâm trí của Trình Diệc Nhiên đến bây giờ vẫn là một người phụ nữ kiêu ngạo, nhưng có một vài lần cô không kềm chế được đã khóc trước mặt anh, cô nói cô yêu anh, có thể vì anh mà làm bất cứ chuyện gì. Trình Diệc Nhiên chỉ nhíu mày, ngoại trừ Mạnh Ảnh, anh không thích nước mắt của bất kỳ cô gái nào. Nếu như cô không tìm đến, có lẽ anh mãi cũng không nhớ ra có một người tên Lôi Hội Vân. Nhưng anh lại không thản nhiên để cô bỏ đi, không phải là anh cảm động mà là cô làm anh nhớ tới Mạnh Ảnh đang ở trước mặt mình, vì vậy anh kiên nhẫn nói với cô là anh đã kết hôn.

Không ngờ lúc đi ra cửa phòng cô lại đột nhiên khoác lên cánh tay anh, nguyên cảnh này vừa lúc bị Mạnh Ảnh thấy, giây phút đó anh cực kỳ ghét Lôi Hội Vân.

Hôm nay gặp lại cô, Trình Diệc Nhiên tính là lờ cô đi, nhưng cô nói hôm nay phải quay về Pháp nên anh không từ chối lời mời dùng bữa trưa với cô. Cô nói rất nhiều điều, nhưng từ đầu đến cuối anh cũng không nghe gì, trầm mặc uống trà. Có lẽ cô nhận ra anh không tập trung, đành cười rất gượng gạo, “Trình Diệc Nhiên, em cảm thấy anh thật sự là một người lạnh lùng, bất luận em nói gì anh cũng không quan tâm, Ba của em nói em đừng đến gặp anh, nhưng em lại không nghe, em cho rằng em có thể khiến anh động tâm.”

Nghe vậy, vẻ mặt của Trình Diệc Nhiên vẫn không chút thay đổi, ngón tay thon dài liên tục xoay quanh miệng tách trả. (Ten: ông này lạnh lùng dã man luôn Vậy cũng tốt keke~)

Lôi Hội Vân cười chua xót, nói tiếp, “Anh khiến em cảm thấy mình thật thất bại, cô ta có yêu anh như em yêu anh sao? Em là nói vợ của anh đó.”

Trình Diệc Nhiên đột nhiên dừng ngón tay đang xoay quanh miệng tách trà, đôi mắt mù mờ lạnh nhạt lướt nhìn cô, sau đó đưa tay vẫy nhân viên phục vụ, thanh toán bill. Giọng nói lạnh lẽo không có chút cảm tình, “Chúc cô thuận buồm xuôi gió, gặp lại sau.” Toàn bộ quá trình anh vẫn rất lạnh lùng, ngay cả một nụ cười cũng keo kiệt không thèm bố thí.

Nhìn bóng lưng lãnh đạm của anh, nước mắt của Lôi Hội Vân bất ngờ chảy xuống.

Anh, thật sự rất biết khiến người khác đau lòng.