Edit: Phạmnhi

Cảnh Vân Chiêu ở trong mắt Tô Sở chính là một trạch nữ chính thống (chỉ ở trong nhà), ngày thường cô ấy chỉ đi ra ngoài một chuyến vào thứ bảy, sau khi trở về sẽ luôn khóa mình ở trong phòng, hôm nay lại chủ động thật là hiếm thấy, Tô Sở không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, mặc dù Cam Cẩn Thần có chút do dự, nhưng không lay chuyển được em họ, đành thay quần áo đi xuống lầu.

"Chị họ, hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây sao? Thế mà chị lại không trở về phòng đọc sách!" Tô Sở nắm cánh tay Cảnh Vân chiêu vẻ mặt hưng phấn: "Chúng ta đi đâu chơi à?"

Cảnh Vân Chiêu cười cười: "Chị mời hai người ăn cơm."

Thời gian ăn một bữa cơm cũng không dài, chính là cô muốn xem Kiều Hồng Diệp có cắn câu hay không.

"Vừa đúng lúc em đang đói bụng, vậy em muốn ăn dĩa gà thật lớn còn có cá nướng, vậy thì đi nhà ở ngã ba kia, nhà bọn họ làm đồ ăn rất ngon!" Vẻ mặt Tô Sở thèm thuồng, một tay nắm Cảnh Vân Chiêu, một tay kéo Cam Cẩn Thần, chạy về phía quán ăn cô yêu thích.

Cảnh Vân Chiêu mơ hồ cảm thấy có người theo dõi sau lưng mình, nhịn không được cười cười, cũng không quay đầu lại phối hợp Tô Sở.

"Sao đột nhiên nghĩ đến mời chúng tôi ăn cơm?" Gọi đồ ăn xong, ba người ngồi ở trước bàn ăn chờ, vẻ mặt Cam Cẩn Thần nghi ngờ, cậu cảm giác nét mặt Cảnh Vân Chiêu có chút kỳ quái, nếu là trước kia cậu còn có thể cho là cô không có lòng tốt.

Nhưng mà vì những tin đồn xảy ra trong mấy ngày vừa qua, Cam Cẩn Thần cũng cảm nhận được ánh mắt khác thường của người khác mang tới bực bội, ngược lại cậu cảm thấy có chút đồng cảm với Cảnh Vân Chiêu, thậm chí cảm thấy cô có thể trong môi trường như vậy mà  an tâm học tập, nhất định là một người tuyệt vời, trong lòng cũng không nhịn được bội phục, phải biết từ khi tin đồn lan rộng, những lời thầy cô giảng trên lớp một câu cậu cũng không thể nghe rõ.

"Tôi ở nhà mọi người lâu như vậy còn chưa chính thức liên hoan một bữa với mọi người, hiện tại bữa cơm này coi như là ăn mừng chúng ta chính thức quen nhau, không được sao?" Cảnh Vân Chiêu mỉm cười nói.

Cam Cẩn Thần bĩu môi: "Cậu và Sở Sở cùng tuổi, tại sao nói chuyện luôn nghiêm túc như vậy? Một chút cũng không có bộ dạng của trẻ nhỏ, có điểm giống ông nội tôi."

Không chỉ là nói chuyện giống, chính là cách đối nhân xử thế không khác gì người già.

Nếu không phải Cảnh Vân Chiêu có khuôn mặt mười lăm mười sáu tuổi, cậu sẽ không nhịn được đối đãi với cô như trưởng bối.

"Anh họ nói không sai!" Tô Sở gõ gõ chiếc đũa: "Chị họ, lúc chị không cười nhìn đặc biệt lạnh nhạt, bạn học của lớp chúng ta đều nói nhìn thấy chị có cảm giác xa cách, cảm thấy chị không dễ ở chung, có điểm giống phiên bản thu nhỏ cô chủ nhiệm!"

Khoé miệng Cảnh Vân Chiêu rụt rụt, cô chủ nhiệm? Cô chủ nhiệm của trường học nghiêm khắc, ít nói, nhưng thủ đoạn đối phó với học sinh rất cao minh, sao cô thấy thế nào cũng không giống mình?

"Cô chủ nhiệm khi còn trẻ chắc là xấu hơn cậu một chút." Cam Cẩn Thần nói.

Tô Sở vừa nghe, lập tức đập bàn cười to: "Đúng đúng! May mà chị có khuôn mặt xinh đẹp hơn, bằng không cô chủ nhiệm chính là tương lai chị sau này! Cho nên về sau nhất định chị phải học cách trang điểm, trời sanh điều kiện tốt như vậy tại sao không sử dụng? Nếu không phải chị không quá chú ý những thứ bên ngoài, đứng đầu bảng hoa khôi của trường chắc chắn chính là vì chị thiết lập!"

Cảnh Vân Chiêu liếc mắt: "Hai người các ngươi muốn phê bình tôi sao?"

"Hắc hắc, khó có cơ hội nha, em chỉ là nói ý kiến của các bạn học nói cho chị biết thôi, chị họ à, chị nhất định sẽ thay đổi có đúng hay không? Về sau chị sẽ dịu dàng, sẽ cười, sẽ trở nên đáng yêu có đúng hay không?" Tô Sở chớp chớp mắt, dáng vẻ hài hước.

Khoé miệng Cảnh Vân Chiêu giương lên, dừng một chút, giọng điệu dứt khoát: "Cái này thật sẽ không."

Cái gọi là cảm giác khoảng cách thật ra cũng không phải là thanh cao, chỉ là nhiều năm cô có ý thức tự bảo vệ mình, thay vì nói là thanh cao không bằng nói là thật cẩn thận, trước khi sống lại thậm chí tính tình còn rất khiêm nhường, cho dù là hiện tại, thói quen trong xương có chút khó để khắc chế, nếu đột nhiên trở nên dịu dàng đáng yêu, còn không phải doạ điên người khác sao?