Edit: Phạmnhi

Khi thích một người thì có thể xem mọi lời nói của cô ta là lời quan tâm, nhưng hôm nay bạn ngồi cùng bàn chán ghét Kiều Hồng Diệp tới chết, tự nhiên cảm thấy lời nói của cô ta trở nên hết sức chói tai.

Trước kia khi cô nhắc tới chuyện của ba mẹ mình, Kiều Hồng Diệp luôn trả lời cô câu có câu không, nhắc nhở hỏi ba cô bên ngoài có người khác hay không, còn bảo cô trở về nhắc nhở mẹ mình, kết quả làm hại cô bị khiển trách một trận!

Hôm nay nhớ tới, bạn ngồi cùng bàn càng cảm thấy Kiều Hồng Diệp chính là cố ý nói như vậy.

Hơn nữa mình trước kia luôn làm một cây cỏ dại trợ giúp Kiều Hồng Diệp, nhưng chẳng có ai sinh ra nguyện ý làm nền cho người khác, nếu Kiều Hồng Diệp là một nữ sinh thuần khiết thật sự thì không nói, nhưng cô ta là cái gì? Những gì cô ta làm không phải là chuyện một học sinh có thể làm được, quả thật làm dơ bẩn mắt của cô!

Kiều Hồng Diệp bị bạn ngồi cùng bàn sợ hết hồn, trong nháy mắt đỏ ửng đôi mắt.

"Hân Hân, tôi chỉ quan tâm cậu mà thôi......" Kiều Hồng Diệp chịu nhiều uất ức nói.

Nếu là bình thường, Kiều Hồng Diệp lộ ra vẻ mặt như thế này, ngay lập tức sẽ có người thay cô ta bất bình, mà nhưng hôm nay không giống, Kiều Hồng Diệp giống như một vi khuẩn (virus) vậy, ai cũng cảm thấy buồn nôn.

Trương Hào và Đổng Nghị hai người Hộ Hoa Sứ Giả trung thành càng cảm thấy hối hận, trước kia làm sao lại thích một người trong ngoài bất nhất như vậy?

"Làm bộ!" Bạn ngồi cùng bàn ghét bỏ nhìn cô ta một cái, động tác dứt khoát trực tiếp đem bàn của Kiều Hồng Diệp kéo xuống cuối lớp: "Người dơ bẩn như cậu chỉ xứng đáng ngồi cùng chỗ với rác rưởi thôi!"

Nói xong, tiện tay liền hai bình nước lúc sáng sớm hôm nay uống ném vào vị trí thùng rác, "Phanh"  một tiếng, phần nước còn lại văng lên bàn của Kiều Hồng Diệp, làm Kiều Hồng Diệp sợ tới mức bối rối.

Có nữ sinh dẫn đầu, những bạn học khác đang không biết phải làm sao, nhưng cũng ném thêm rác lên, chẳng bao lâu, sách vở trên bàn bị các loại vỏ trái cây, nước đọng, giấy vệ sinh dính đầy, bẩn khiến Kiều Hồng Diệp run rẩy.

Dù Kiều Hồng Diệp có ngu đi nữa cũng biết có chuyện gì đó không đúng.

Trước kia các bạn học đối với cô rất tốt, cho dù có mâu thuẫn, cũng phần lớn là người khác nói xin lỗi, chưa từng xảy ra cảnh tượng như bây giờ!

Hơn nữa Hân Hân đối nghịch với cô ta còn chưa tính, Trương Hào không giúp cô? Đổng Nghị cũng không đứng ra? Còn có những người khác, trước không phải như thế? Chẳng lẽ hôm nay là ngày Cá tháng Tư? Khai giảng lâu như vậy, ngày Cá tháng Tư chắc đã qua rồi!

Kiều Hồng Diệp đứng bất lực bên bàn học, nhìn các bạn học nhìn cô bằng ánh mắt ghê tởm, cảm thấy như đang trong ác mộng.

Nhưng không có ai nguyện ý nói chuyện với cô, thậm chí cô còn không biết nguyên nhân của tất cả chuyện này là gì.

Thời gian trôi qua thật chậm, một màn này không kết thúc cho đến khi giáo viên có mặt, Kiều Hồng Diệp bình thường rất được giáo viên hân hoan, sau khi tố cáo bằng nước mắt đầm đìa, bạn học Hân Hân tự nhiên bị xử phạt một lần, nhưng chuyện này cũng không  thể hiện Kiều Hồng Diệp có được thắng lợi, bởi vì mọi người đối với hành vi mách lẻo của cô ta càng sinh thêm cảm giác chán ghét dày đặc.

Bị cô lập trong trường học là thập phần đáng sợ.

Trước kia Cảnh Vân Chiêu đã nếm thử, vô luận làm cái gì cũng chỉ một mình, luôn phải lo lắng về cặp sách của mình bị người khác lấy làm trò đùa, lo lắng cho mình khi đi bộ có thể hay không bị người ngáng chân làm vấp ngã một phát, cơ hồ thời thời khắc khắc đều muốn đề phòng những bạn học khác, có thể trong mắt người khác đó chỉ là hành động nhỏ đơn giản, nhưng với người nhận lại như bị cả thế giới vứt bỏ.

Chỉ là hiện tại người bị vứt bỏ đổi thành Kiều Hồng Diệp.

Lớp hai ở cách vách, có tin tức gì cũng sẽ được truyền tới trước tiên, khi biết Kiều Hồng Diệp trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích, Cảnh Vân Chiêu tự nhiên cũng đã nghe được tiếng gió, chỉ cảm thấy những hờn dỗi phải nhịn trước kia trong nháy mắt tiêu tán.