Edit: Phạmnhi

Thái độ Đỗ Lâm thay đổi 180°, chỉ sợ Cảnh Vân Chiêu kiêu ngạo mang đồ vật chạy mất.

Chuẩn bị tốt phòng riêng, phục vụ làm một bàn thức ăn thật ngon, Đỗ Lâm mới thấy được thành ý đến, lúc này mới nghiêm túc mở miệng: "Vân Chiêu muội muội, hàng của em còn nhiều không? Có thể tiếp tục giao bao lâu?"

Nếu chỉ có một xe rau dưa này, buôn bán tự nhiên cũng làm không được, nơi này khách sạn của hắn lớn như vậy, sau này vẫn còn có thể phát triển, muốn số lượng không phải ít.

"Hàng không cần lo lắng, hiện tai sư phụ em đều để lại những thứ đó cho em phân phối, nếu như anh chắc chắn muốn có, hơn nữa giá cả thích hợp, bất cứ khi nào cần viết xuống số lượng, chủng loại, sáng ngày hôm sau là có thể đưa tới cho anh." Cảnh Vân Chiêu nói.

Những thứ này rau dưa và trái cây lấy ra từ trong không gian như cũ mang theo hơi thở không gian, cho nên thối rữa cũng chậm hơn một chút so rau rưa bình thường, cũng không cần phải phiền toái giao hàng mỗi ngày như vậy.

Đỗ Lâm ánh mắt càng phát sáng: "Được, chỉ cần hàng của em vẫn đủ tốt nhiều, giá tiền anh đưa cho em tuyệt đối sẽ cao hơn một chút so giá thị trường, sẽ không để em phải chịu thiệt."

"Em còn có mấy tháng nữa mới đến mười sáu tuổi, cho nên hợp đồng sẽ được ký sau tuổi mười sáu, anh yên tâm, em dựa vào thu nhập lao động của mình làm thu nhập chính, cho nên sau mười sáu tuổi em mới có tư cách ký hợp đồng, nhưng trong đoạn thời gian này, em hi vọng anh có thể làm theo những gì đã nói thực hiện, tiền bạc không thể có khất nợ, mặt khác, ngoại trừ thuỷ sản ở ngoài, những rau dưa và trái cây chỉ có thể nhận ở chỗ em, nếu như không làm được, đến lúc đó em sẽ cân nhắc việc không chọn ký hợp đồng." Cảnh Vân Chiêu rất nghiêm túc nói.

Hiện tại để cho cô đau đầu một chuyện chính là tuổi tác, không tới mười sáu tuổi, làm cái gì đều là bó tay bó chân.

Trừ hợp đồng này, còn có giấy phép hành nghề y cũng làm cho cô đau đầu,  trước mắt nhìn xem, đi giảng dạy là con đường tốt nhất, nhưng cũng cần phải mất nhiều năm mới có được tư cách hành nghề y, tạm thời là không có biện pháp.

Lời của Cảnh Vân Chiêu làm cho Đỗ Lâm bị kích thích, cái gì gọi là sử dụng nguồn lao động của mình là nguồn sống? Nói đúng là, chính cô nuôi sống mình?

Vẫn chưa tới mười sáu tuổi, trời ơi, thời điểm hắn mười sáu tuổi cũng bởi vì thành tích bị hắn cha treo ngược đánh!

"Tiền bạc anh sẽ không khất nợ, nói thế nào em cũng là người mà Lê Thiếu biết, anh làm Sao có thể hố em chuyện này?" Đỗ Lâm buông lỏng mấy phần, lại nói: "Chỉ là Vân Chiêu muội muội, chuyện làm ăn có chút phức tạp, cho nên em bình thường nếu có gặp phiền phức gì không thể đưa hàng tới nhất định phải thông báo trước cho anh một tiếng, chờ sau khi ký hợp đồng, chúng ta sẽ quy định thời gian đưa hàng mỗi tháng, đến lúc đó nếu như vi phạm sẽ phải trả tiền vi phạm hợp đồng, chỉ là tiền này ngược lại là để sau, mấu chốt Ngự Thiên Tiên là tâm huyết của nhà chúng ta, anh không thể để nó xảy ra vấn đề bởi nguồn cung cấp, em hiểu không?"

Đỗ Lâm cũng là có ý tốt nhắc nhở như vậy.

Dù sao nội tâm Cảnh Vân Chiêu không phải là đứa bé, điểm quy củ này cũng hiểu được.

Đợi cô ổn định về sau, nhận thầu một ít đất, nghiên cứu một chút làm như thế nào có thể trồng trọt nguyên liệu tươi mới sạch sẽ ở bên ngoài, đến lúc đó cũng có thể để phòng trường hợp xấu.

Cảnh Vân Chiêu gật đầu một cái, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, lại nói về một chút chi tiết.

Đỗ Lâm giới thiệu cô với người bếp phó phụ trách chọn mua hàng một lần, như vậy về sau thời điểm giao hàng cũng có thể giao lưu tốt hơn.

Về phần giá tiền, mỗi thời kỳ theo giá thị trường quyết định, chẳng qua hiện nay Ngự Thiên Tiên mới vừa khai trương, vẫn không tính là phổ biến, cho nên một tháng cô nhận vào chừng ba vạn, nhưng tiền vốn của cô đều ở trong không gian đầu, chỉ cần giao một chút tiền mua hạt giống rau dưa và trái cây, cho nên cơ bản là thuận lợi rồi, ở chỗ như vậy trong huyện thành, thu nhập như vậy tuyệt đối không thấp.

Hơn nữa về sau tình hình của Ngự Thiên Tiên chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt, tiền cô thu vào lúc đó tự nhiên cũng sẽ nước lên thuyền lên.