Edit: ღDuღ

Sắc mặt cô Kim cũng có chút khó xử, trong lòng suy nghĩ, có lẽ ngày hôm qua Cảnh Vân Chiêu vừa trải qua biến cố lớn như vậy, trong lòng chịu đựng áp lực quá lớn mới như thế...

“Cảnh Vân Chiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô Kim nghiêm túc hỏi.

Cảnh Vân Chiêu cũng không cảm thấy thái độ cô Kim có gì không ổn, dù sao vị nữ giáo viên này nổi danh xử sự công bằng, cô ấy không có mở miệng trực tiếp trách cứ, đã là vô cùng tín nhiệm cô.

“Cô Kim, đánh người là em không đúng, em xin lỗi bạn ấy trước.” Long mày Cảnh Vân Chiêu giãn ra, nhìn về phía Lữ Giai mặt mũi bầm dập mở miệng nói: “Thật xin lỗi.”

Thốt ra lời này, không đợi người khác mở miệng, Cảnh Vân Chiêu lại nói: “Nhưng mà em không hối hận, hơn nữa em cũng chỉ là phòng vệ chính đáng.”

Lập tức, cô Kim có chút trợn tròn mắt.

“Có ý gì? Chẳng lẽ là... Lữ Giai ra tay trước?” Giáo viên ban hai lập tức kinh ngạc nói.

Lúc này Lữ Giai khóc thở không ra hơi, mặt vừa sưng dọa người, căn bản không nói được lời nào.

“Hôm nay vừa vào cửa trường học, Lữ Giai vừa trào phúng vừa châm biếm nói xấu em, em đáp lại vài câu, không biết làm sao bạn ấy tức giận, chỉa vào người của em mắng con hoang, lão sư, bị cha mẹ ruột vứt bỏ không phải lỗi của em,không phải ai sinh ra cũng là con hoang đâu, thử hỏi lời nói vũ nhục như vậy nếu như rơi trên người mọi người, mọi người không tức giận sao?” Cảnh Vân Chiêu chậm rãi nói.

“Cho nên em đánh người?” Cô Kim hỏi.

Nếu chỉ có vậy, về tình có thể tha thứ, chỉ là ra tay không khỏi quá độc ác chút.

“Không có.” Vẻ mặt Cảnh Vân Chiêu kiên định: “Bạn ấy nói chuyện, em đáp lại câu, chọc bạn ấy tức giận, đưa tay muốn bắt mặt của em, mọi người cũng đã thấy chiều dài móng tay bạn ấy rồi, nếu quả thật cào trúng mặt em, mặt mày trầy xướt là tất nhiên, em cũng không thể mặc cho bạn ấy vừa đánh vừa mắng, cho nên mới ra tay với bạn ấy, nhưng không nghĩ tới bạn ấy cũng chỉ là hổ giấy, ra tay trước lại không đánh được em mà thôi.”

Thốt ra lời này, mấy thầy côđều có chút bó tay rồi.

Cũng không nhịn được nhìn móng tay Lữ Giai, quả thật dài đến dọa người.

“Lữ Giai, có phải chuyện giống như Cảnh Vân Chiêu nói hay không?” Giáo viên ban hai đau đầu hỏi.

Lữ Giai nghe xong, khóc gật đầu, lại lắc đầu, “Em không, không có đánh tới cô ta...”

Đâu chỉ không có đánh tới? Tay mới đưa tới thì bị kìm chế, phía sau chính là Cảnh Vân Chiêu một người ra tay!

“Cậu không đánh tới tôi bởi vì tôi né kịp thời, nếu như tôi phản ứng chậm? Trong lòng cậu có lẽ rõ ràng khuôn mặt nó quan trọng với nữ sinh như thế nào!” Cảnh Vân Chiêu hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí trả lời.

Lúc này, đột nhiên mấy thầy cô ở đây cảm thấy, Cảnh Vân Chiêu dường như đã thay dổi.

Trước kia mỗi lần ở trước mặt giáo viên, cũng đều rất yên tĩnh, tùy ý an bài, có đôi khi bị ủy khuất cũng không nói, nếu như không phải là thành tích tốt, mấy thầy cô cũng không nhớ tới có một người như cô.

Nhưng bây giờ, tính tình so với trước kia, cũng có cá tính rồi.

Vừa nghĩ tới khuôn mặt, Lữ Giai chỉ mình mặt: “Cô giáo.. Cô ta cũng không thể đánh em thành như vậy...”

“Trên đường em cũng xin lỗi nhưng bạn ấy không có đáp ứng, lại tiếp tục mở miệng mắng em, dưới tình huống như vậy em mất đi lý trí xúc động cũng là chuyện bình thường, hơn nữa, nếu như ngay từ đầu Lữ Giai không có khiêu khích, em cũng sẽ không như vậy, còn có chuyện đám lưu manh kia, em không rõ ràng chuyện này vì cái gì còn có thể để cho Lữ Giai với mấy người khác ăn nói bậy bạ, cảnh sát cũng đã công bố chân tướng rồi, mà mấy người đó còn vũ nhục em như vậy, là muốn tạo thành tổn thương lần thứ hai cho em sao!? Nhất là Lữ Giai, hành vi bịa đặt sinh sự của bạn ấy đã sinh ra ám ảnh trong lòng em, mặc dù bạn ấy chưa trưởng thành, nhưng nếu em kiện lên cấp trên, người giám hộ của bạn ấy cũng phải gánh trách nhiệm đúng không?”

--- ------ ------ ----