Có Dạ Cần thích Hạ Nghiên Nghiên,
Hạ Nghiên Nghiên lại có ý với Lục
Hàn Đình. Lục Hàn Đình và Cố Dạ
Cần lại là anh em tốt lớn lên cùng
nhau từ thời quần thủng đít… Hạ
Tịch Quán nghĩ quan hệ ba người,
là… thế nhỉ?

“Không ngờ Hạ Nghiên Nghiên vẫn
lợi hại như vậy, một người ghê tởm
vài người.” Hạ Tịch Quán không khỏi
bội phục.

Diệp Linh chọn một chiếc váy ngủ tơ
lụa màu nude cho Hạ Tịch Quán:
“Đừng làm ảnh hưởng tâm trạng của
chúng ta, Lục tổng chắc chắn sẽ

thích chiếc váy này, cậu thử đi.”

Váy ngủ của cô, sao lại cần Lục Hàn
Đình thích?

Có Dạ Cần và Hạ Nghiên Nghiên

đứng nói chuyện bên cửa, Hạ

Nghiên Nghiên yêu kiều nói: “Dạ
Cần, em mới về nước, khi nào anh

rảnh thì mời Lục tổng tới chơi nhé?”

Đôi mắt đen thanh lãnh của Cố Dạ
Cần nhìn vào shop thời trang, lạnh
nhạt nói: “Anh có thể chuyền lời cho
em, nhưng có tới hay không là việc

của Hàn Đình.”
“Không sao, cảm ơn anh, Dạ Cân.
Có Dạ Cần không nói nữa.

Hạ Nghiên Nghiên nhìn theo ánh
mắt Cố Dạ Cẩn, Cố Dạ Cẩn đang

nhìn Diệp Linh ở trong, Diệp Linh
đầy Hạ Tịch Quán vào phòng thử đồ
rồi cầm xem một quyền tạp chí thời

trang.

Ngoại trừ gương mặt vô cùng lộng
lẫy, quyến rũ, dáng người Diệp Linh
cũng rất nổi bật, ngực to mông vềnh,
eo nhỏ thon thon, là đường cong

chữ S riêng của thiếu nữ tuôi 20.

Nhan sắc vượt trội cùng dáng người
cực phẩm khiến Diệp Linh lập tức
hot lên trong giới giải trí.

Hạ Nghiên Nghiên nhìn bộ váy vest

màu xám Diệp Linh đang mặc, thật
ra màu xám này rất khó mặc, không
chỉ kém dáng mà còn có vẻ già dặn,
nhưng Diệp Linh môi hồng răng
trắng, lại có thể mặc được, ở trên
người cô lại càng thêm vẻ cao cấp

thời thượng.

Vạt áo vest dạng dài, thêm một chút
tỉnh nghịch, Diệp Linh đi một đôi ủng
đen, đứng ở đâu chính là điểm sáng

của nơi đó.

Hạ Nghiên Nghiên không thể không

thừa nhận gu thời trang của Diệp
Linh, mấy năm nay, cô luôn đại diện
cho các nhãn hàng xa xỉ, luôn lấy
được những thiết kế mới nhất toàn
cầu, những bộ thường phục cô thích
mặc hay trang phục sân bay của
Diệp Linh mà giới truyền thông chụp

được hầu như bị bán hết hàng.

Diệp Linh chắn hẳn là hình tượng

mà mỗi cô gái đều muốn sống.

Hạ Nghiên Nghiên liếc nhìn Cố Dạ
Cần, thực tế xem ra, Cố Dạ Cẩn

luôn nhìn Diệp Linh, một tay đút túi

quần, đôi mắt đen thanh lãnh
thẳm luôn nhìn Diệp Linh.

Hạ Nghiên Nghiên biết Cố Dạ Cần
đang nhìn chân Diệp Linh.

Hôm nay, Diệp Linh mặc váy dài tới
đầu gói, lộ ra hai cẳng chân thon dài

trắng nõn như ngọc.

Cho dù là phụ nữ, Hạ Nghiên
Nghiên cũng không nhịn được mà

nhìn thêm máy lần.

Ánh mắt Hạ Nghiên Nghiên lạnh lẽo,
độc ác, nhưng vẫn tỏ vẻ tươi cười
điềm đạm: “Dạ Cần, anh bận việc đi

thôi, em với Tuyền Tuyền đi dạo

chút.”

Cố Dạ Cần lại liếc nhìn Diệp Linh

một cái mới dời mắt: “Anh đi trước.”

Anh nhanh chóng rời đi, những cao

tầng trong công ty lập tức đi theo.

“Chị Nghiên Nghiên, lúc nãy chị nói

gì với anh Dạ Cần thế?”

Quan hệ của Hoắc Tuyền và Hạ
Nghiên Nghiên rất tốt, nhưng cũng
không trở ngại việc Hoắc tuyền ghen
ghét và đề phòng Hạ Nghiên

Nghiên, dù sao thì ai cũng biết Cố
Dạ Cần thích Hạ Nghiên Nghiên.

Hạ Nghiên Nghiên kéo tay Hoắc
Tuyền: “Tuyền Tuyền, chị đã nói rồi,
chị và Dạ Cần chỉ là bạn bè, nếu
giữa chị và anh ấy có gì thì đã xảy ra
lâu rồi, chị thích Lục Hàn Đình, Lục
Hàn Đình cho chị 120 triệu, lúc nãy
chị bảo Dạ Cần mời Lục hàn Đình đi
chơi, đến lúc đó, chị tạo cơ hội cho

em và Dạ Gần ở với nhau.”