"Thiên Uy, em biết là anh sẽ trở lại mà"

Vĩ Tĩnh Nam toàn thân mặc một bộ váy ngủ trễ ngực màu đỏ sậm, vật liệu hết sức mỏng manh đem đường cong trên thân thể nàng ta lộ ra một cách rõ ràng. Lúc này nàng ta đang nhẹ vểnh đôi môi đỏ mọng, đôi tay thân mật ôm cổ Lạc Thiên Uy, thanh âm nũng nịu đến chảy cả nước.

Thân thể Lạc Tích Tuyết run lên, gương mặt nhất thời có chút cứng nhắc, nàng kinh ngạc nhìn Vi Tĩnh Nam thân mật với em trai của nàng trong mắt thoáng qua chút phức tạp.

Vi Tĩnh Nam vốn là con gái riêng của mẹ kế, năm nay mười tám tuổi, vẫn còn đang học cấp ba, cùng Lạc Thiên Uy trên thực tế không có quan hệ máu mủ, nhưng nói thế nào thì trên danh nghĩa vẫn là chị của hắn vì sao lại ôm ấp hắn như vậy? Chẳng lẽ mẹ kế muốn con gái bà ta gả vào nhà danh gia sao?

"Buông ra!" Lạc Thiên Uy chán ghét đẩy người phụ nữ đang bám trên mình của mình ra, đôi con ngươi thâm u thoáng hiện lên sự không kiên nhẫn, thanh âm hắn lạnh lẽo nói.

"Thiên Uy" Trên mặt Vi Tĩnh Nam thoáng hiện qua sự nghi ngờ những cũng không chịu yếu thế, khóe mắt nàng khẽ nhếch lên hướng tới hắn một tia nhìn mị hoặc, thân thể xinh đẹp cũng thuận thế hướng vào trong lòng ngực của hắn.

"Á!" Lạc Thiên Uy không có ôm nàng mà còn lạnh lùng đẩy nàng ta ra ngoài xoay người rời đi làm cho Vi Tĩnh Nam ngoài ý muốn đột ngột ngã xuống mặt đất.

Nàng hận nghiến răng nghiến lợi, một đôi mắt đẹo hàm chứa tức giận, hướng Lạc Thiên Uy rống to:"Lạc Thiên Uy! Ngươi thật quá đáng!"

Trong đôi mắt băng lãnh của Lạc Thiên Uy hiện lên tia trào phúng, trên khuôn mặt cương nghị không hề có cảm xúc gì, chỉ là trước sau dùng một giọng nói lạnh lẽo nói, nhắc nhở nàng:"Đừng quên, ngươi không có thân phận gì trong gia đình này cả"

"Anh..." Sắc mặt Vi Tĩnh Nam trong nháy mắt trở nên trắng bệch, mắt đẹp trừng to, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt thành quyền.

Lạc Thiên Uy nói những lời này giống như thanh kiếm đâm thẳng vào đáy lòng nàng làm nàng hói đau vô cùng, cảm giác nhục nhã mãnh liệt đủ để cho nàng gắt gao cắn môi dưới.

Không sai, nàng cũng không phải con gái ruột thịt của cha, mẹ của nàng trong nhà này cũng chỉ là vợ ba nhưng Thiên Uy không phải cũng chỉ là con riêng thôi sao, không phải do phu nhân chính thức sinh ra. Nếu không phải cha xem trọng hắn giao hết mọi sản nghiệp cho hắn thì nàng cũng không cần phải chủ động quyến rũ hắn như thế này.

"Tam tiểu thư, thuộc hạ có nấu một nồi canh, có cần đem một chén đến phòng người không ạ?" Quản gia thấy Vi Tĩnh Nam nhất thời lúng túng có ý tốt muốn phá vỡ bầu không khí bế tắc này.

"Không cần sự tốt bụng của các người!" Vi Tĩnh Nam không chút khách khí đẩy quản gia ra, giận đùng đùng bỏ chạy.

"Quản gia" Lạc tích Tuyết vịnh quản gia thiếu chút nữa đứng không vững quan tâm nói:"Người không sao chứ?"

"Đại tiểu thư?" Quản gia ngẩng đầu nhìn Lac Tích Tuyết, thở dài thật sâu nói:"Nếu phu nhân còn thì ở Lạc gia này sẽ không loạn như thế này đâu"

Lạc Tích Tuyết nhắm đôi mắt lại, trên mặt có nhiều suy nghĩ. Nàng biết Quản gia Ngô đang nói đến thời nàng còn nhỏ cùng cha mẹ một nhà ba người hạnh phúc, từng ngày đều trôi qua vui vẻ, đoạn thời gian kia là khoảng thời gian đẹp nhất của nàng.

Chỉ tiếc mẹ hiền mất sớm cha liền cưới liên tiếp hai mẹ kế, còn từ bên ngoài đem Lạc Thiên UY về; bây giờ trong Lạc gia âm thầm đọ sức tranh giành tài sản vốn không còn là cái nhà nữa rồi.

"Quản gia, người đem chén canh lên phòng con nha!" lạc Tích Tuyết dịu dàng cười, che giầu tâm tình trong mắt.

"Đại tiểu thư, người chờ một chút tôi sẽ bưng lên cho người" Quản gia lập tức gật đầu một cái đi tới nhà bếp, tiểu thư thích nhất là đồ ăn khuya do bà làm.

Chỉ chốc lát sau, quản gia bưng lên một chen canh nóng hổi đưa tới trước mặt của Tích Tuyết, nàng nhận chén canh cảm ơn quản gia Ngô, cũng không trở về phòng mà đi tới phòng của Lạc Thiên Uy.