Thanh âm hoảng sợ từ trong phòng khách vang lên.

"Em" Lạc Tích Tuyết vội vàng dùng đôi tay che ở trước ngực mình, không thể tin nhìn hành động ác liệt của đứa em trai này, trong mắt chứa đầy oán giận cùng nộ khí.

Cô quả thật không thể tin được, cô cùng với em trai cùng cha khác mẹ lại đang trong nhà công khai xé quần áo của cô.

Lạc Tích Tuyết toàn thân co quắp lại, sắc mặt trắng bệch, Lạc Thiên Uy, đến tột cùng thì hắn muốn làm gì đây.

Lạc Thiên Uy sắc mặt không thấy hổ thẹn đâu hết, một tay hắn dùng sức đem toàn thân cô dán chặt vào trong cơ thể hắn. ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt của cô một cách mập mờ.

Thân thể Lạc Tích Tuyết giống như có cái gì nặng nề đụng phải, cô kinh hãi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt tựa nhe điêu khắc của em trai mình, trong lúc nhất thời quên mất giãy dụa.

Ngay tại lúc này Lạc Thiên Uy nắm cằm của cô, ánh mắt tĩnh mịch nhưng nóng rực, tầm mắt hắn rơi trên cánh mội đỏ mọng mê người của cô, ngay sau đó nở một nụ cười tà mị, nghiêng người nhắm ngày môi cô mà hôn.

"Các người đang làm cái gì vậy?" Một thanh âm kinh hãi vang lên.

Lạc Thiên Uy không vui chau mày, không tình nguyện mà buông Lạc Tích Tuyết ra, dừng lại động tác còn đang dang dở.

Mà Lạc Tích Tuyết giờ phút này cũng hoàn hồn lại, cô chỉnh lại quần áo, hướng nơi phát ra âm thanh mà nhìn người đang đứng.

Chỉ thấy mẹ kế Lam Thư Đình đang khiếp sợ một màn trước mắt, trong tay đang cầm túi lớn đột nhiên tuột xuống chân, sững sờ ngay tại chỗ, cơ hồ quên phản ứng như thế nào.

"Mẹ kế!" Lạc Tích Tuyết vội vàng đẩy em trai mình ra xa, muốn giải thích với mẹ kế đôi chút nhưng lời vừa đên miệng nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

Lúc này quần áo cô xốc xếch, đầu tóc rối bời, lại bị em trai ép vào gốc tường, người nào thấy mọt màn như vậy mà không liên tưởng đến một cảnh mập mờ, huống chi mẹ kế vẫn luôn mơ ước đến gia sản của Lạc gia nên sẵn sàng lấy việc này của cô cùng em trai báo cho cha biết.

"Hai người các ngươi vừa mới làm cái gì?" Lam Thư Đình bình phục tâm tình khiếp sơ, thay thành một gương mặt lạnh lùng, mở miệng chất vấn.

Con ngươi Lạc Tích Tuyết co lại, hàm răng cắn chạt vào đôi môi đỏ mọng, muốn tìm ra một lời giải thích hợp lý.

Cô hiểu tính tình của người mẹ kế này, chuyện vừa xảy ra nêu cô không có lời nào để nói thì nhất định bà ta sẽ đem mọi chuyện nói cho cha biết không sót một chứ, đến lúc mặc kệ đối với cô hay với Thiên Uy đều bất lợi.

"Haha, không nói ra được đúng không? Các ngươi thật là lớn mật, là chị em mà dám làm ra loại sự tình này?" Ánh mắt Lam Thư Đình sắc như dao, cười lạnh đùa cợt:"KHông biết khi lão gia biết chuyện này sẽ tức mà chết!"

Lạc Thiên Uy trong mắt thoáng qua tia lạnh lùng sắc bén, hắn đem Lạc Tích Tuyết bảo vệ ở sau lưng, con ngươi hung ác quét về phía khuôn mặt người đàn bà với lớp phấn dày, nhướng mày khinh miệt nói:"Tôi đang nói chuyện với chị của tôi còn không đến phiên người ngoài như bà xen vào"

"Người ngoài? Lạc Thiên Uy, cậu dám nói tôi là người ngoài?" Lam Thư Đình bị một câu nói này của Lạc Thiên uy làm cho nóng nảy, vốn là bà còn muốn lợi dụng chuyện vừa rồi của bọn họ để đổi một số tiền hiện tại thì bà không thể không báo chuyện này cho lão gia biết.

"Hừ, đừng cho rằng mới vừa rồi tôi không thấy hai người các ngươi làm gì, chờ lão gia trở lại, tôi nhất định sẽ đem chuyện này nói cho lão gia biết không thiếu một chữ". Mẹ kế ghen ghét nói, khóe miệng nở ra một nụ cười hả hê.

"Tùy bà" Lạc Thiên Uy ôm Lạc Tích Tuyết đi lên lầu hai, môi mỏng để lại một câu, chỉ là thanh âm ấy làm cho người ta không rét mà run, uy hiếp nói:"Chỉ là mạng của con gái bà tôi không đảm bảo"