Lạc Tích Tuyết cùng Lạc Thiên Uy đi lên lầu, hai người một đường đi đều không nói gì, mà sau lưng còn nghe được tiếng oán trách của mẹ kế.

"Thiên Uy, chị thật sự rất mệt mỏi, em để chị về phòng của chị được không?" Đi tới cửa phòng, Lạc Tích Tuyết không để lạc Thiên Uy mở miệng đã đẩy cửa đi vào, vội vã tiến vào.

Lạc Thiên Uy đứng ơ cửa phòng, tròng mắt đen phức tạp, có chút bi thương bất đắc dĩ, cuối cùng hắn cũng nghe lời cô xoay người rời đi.

Xem ra muốn để cho cô tiếp nhận hắn, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều dù sao bọn họ cũng là chi em, hắn càn cho cô thời gian để thích ứng với mối quan hệ biến chuyển này.

Về phần đêm qua cô đã ở cùng với người đàn ông nào, hắn dám động đến nguoi phụ nữ của Lạc Thiên Uy này thì nhất định sẽ chịu hậu quả.

Lạc Tích Tuyết vừa về phòng cảu mình, chuyện đầu tiên mà cô làm là đi tắm, cô rất ghét trên người mình có mùi của người đàn ông khác.

Ở trong phòng tắm, cô cẩn thận chà chà những dấu hôn, đợi đến khi nó đỏ hẳn lên thì mới thay áo ngủ đi ra ngoài.

Có chút mệt mỏi cô nằm lên giường, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, cả người cứng đờ như pho tượng.

Tối hôm qua cả đêm đến tột cùng là có chuyện gì cô còn chưa hiểu, hiện tại lại xuất hiện thêm một đưa em trai kỳ quái, hành động của Lạc Thiên Uy vừa rồi là có ý gì? Không phải hắn định hôn cô chứ?

Lạc Tích Tuyết bị chính ý nghĩ này của mình làm cho giật mình, cơ hồ bật dậy. Không thể nào, tuyệt đối không có chuyện như vậy được, bọn họ là chị em,Lạc Thiên Uy sao lại có ý nghĩ trái luân thường đạo lý như vậy.

Nhưng nếu không phải vừa rồi hắn muốn hôn cô, thì chẳng lẽ động tác vừa rồi của hắn là muốn đánh cô? Bởi vì đêm qua cô không về còn quan hệ với người đàn ông khác nên hắn sợ mất mặt mũi của Lạc gia nên định cho cô một bạt tai.

Cô che khuôn mặt của mình lại, tim không khỏi dập liên hồi, nguy hiểm thật nếu mẹ kế không kịp thời xuất hiện thì có lẽ em trai đã cho cô một bạt tai rồi. Cô lớn như vậy rồi nếu như bị em trai của mình đánh thì chẳng phải mất thể diện lắm sao?

Nhưng mà bây giờ em trai cô không phải là vẫn đề phiền toái nhất, mà là mẹ kế, bà ta cho rằng cô cùng với em trai ở phòng khách quan hệ lén lút, nếu bà ta nói việc này cho cha biết thì cha sẽ nổi cơn thịnh nộ không trừng phạt cô mới là lạ.

lạc Tích Tuyết tâm tình phiền não nghĩ, vừa mới mở điện thoại di động ra trong đó có nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, nhiều nhất là của bạn trai cô Tiếu Vũ Trạch.

Thấy bạn trai lo lắng quan tâm mình như thế, lòng của cô nhói một cái như chìm vào trong đáy cốc. Nếu như đêm qua cô cùng Lãnh Khinh có phát sinh quan hệ thật thì trong sạch của cô không còn cô làm sao mà xứng đáng với tình yêu của Vũ Trạch dành cho cô đây.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lạc Tích Tuyết cảm thấy hổ thẹn với bạn trai của mình, cô tắt điện thoại di động quyết định ngủ một giấc đến sáng mai.

Đợi đến lúc cô tỉnh lại đã là gần hoàng hôn ngày hôm sau rồi, Lạc Tích Tuyết cảm thấy bụng rất đói, cô rời giường xuống lầu, muốn tới phòng bếp kiếm chút đồ ăn lại phát hiện trong nhà thật sự rất yên tĩnh chỉ có mình cô.

Chẳng lẽ mẹ kế lại nhanh như vậy đã bay tới Russia nói cho cha biết?

Trong tủ lạnh không có gì, quản gia Ngô không biết đi đâu rồi mà Lạc Thiên Uy thiếu niên xấu xa đó càng không biết ở chỗ nào.

"Cô đang mắng tôi sao?" Sau lưng bất thình lình truyện đến tiếng nói làm cho lạc Tích Tuyết sợ hết hồn, em trai yên lặng không tiếng động đột nhiên xuất hiện làm cô còn tưởng là quỷ.

"Không có, sao chị lại mắng em" Lạc tích Tuyết nặn ra một nụ cười, trong lòng thầm nghĩ sao em trai cô biết được, mới vừa rồi là cô mắng hắn là một đứa trẻ xấu xa, nhưng chỉ lầm bầm trong miệng thôi chẳng lẽ hắn có thuật đọc tâm sao.

"Cô đói bụng sao?" Lạc Thiên Uy thấy Lạc Tích Tuyết tìm thức ăn ở khắp nơi.

"Ừ, thật đói" Lạc Tích Tuyết ôm bụng, nhón chân lên ngăn tủ tìm kiếm:" Em biết quản gia thường làm điểm tâm để chỗ nào không?

"Tôi ăn rồi" Lạc Thiên Uy thành thật trả lời.