Bên trong cung điện, vị hoàng đế luôn uy nghiêm trước mặt mọi người hiện giờ đang bò trên mặt đất, cúi người nhỏ giọng nói chuyện với gầm giường.
“Ngọc Cầu? Ngọc Cầu? Ngươi ở trong đó sao?”
Phía dưới giường tối đen như mực, Tiêu Vân Hoàn cố gắng nhìn kỹ, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng màu trắng đang nằm góc nào.
“Cao Bình Sơn, lấy nến tới đây.”
Cao Bình Sơn vội vàng mang một cây giá cắm nến tới, thật cẩn thận, không dám đặt vào tay hắn: “Hoàng Thượng, để nô tài tới đi? Chuyện này……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện bò gầm giường này thật sự không thích hợp với thân phận Hoàng đế bệ hạ của ngài nha.
“Đừng nói nhảm nữa.” Tiêu Vân Hoàn đoạt lấy giá cắm nến, khom người nhìn vào trong gầm giường.
Ánh nến chiếu sáng mọi vật xung quanh, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra chú mèo trắng đang trốn trong góc run bần bật.
Tiêu Vân Hoàn thở phào một hơi, vội vàng duỗi tay về phía nàng: “Ngọc Cầu, mau đến với trẫm này.”
Thu Vãn bụm mặt, càng co rụt người vào bên trong.
Nếu không có một thân lông tóc này, e rằng nàng sẽ lập tức đâm đầu tìm chết trước mặt Hoàng Thượng.
Từ một cái liếc mắt từ xa trong ngày tuyển tú, Thu Vãn liền nhớ mãi không quên, sau đó khi mới tiến cung, nàng cũng từng có một đoạn thời gian chờ đợi ngày mình được sủng hạnh. Tuy nhiên chờ mãi chờ mãi, những người tiến cung cùng nàng liên tục được tấn chức, mà nàng vẫn chưa được gặp mặt Hoàng Thượng, khi đó nàng mới dần dần buông bỏ cái ý niệm này.
Tiếp theo thời điểm trở thành Ngự Miêu, người mèo khác biệt, Thu Vãn lại càng thu vén tâm tư, ngoan ngoãn làm một con mèo được sủng ái.
Nhưng mà con mèo này…… có thể tùy tiện hôn sao!
Thu Vãn mặt đỏ tai hồng, dùng hai chân trước che mặt, không lộ ra một chút khe hở.
Thật xấu hổ.
Các phi tần khác được Hoàng Thượng hôn, khẳng định phản ứng sẽ không mất mặt giống như nàng ……

“Ngọc Cầu? Gầm giường có gì chơi, mau đến với trẫm này.” Tiêu Vân Hoàn dỗ dành nói: “Không phải ngươi muốn ăn đồ ăn của trẫm sao? Tất cả trẫm đều cho ngươi ăn, không trêu đùa ngươi nữa, ngoan, mau ra đây.”
“Meo……”
Thu Vãn buông móng vuốt, quay đầu lại nhìn thoáng qua, khi ánh mắt chạm đến môi hắn, nàng lại nhanh chóng xoay đầu trở về, một lần nữa dùng móng vuốt che mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đây là làm sao vậy?” Tiêu Vân Hoàn buồn bực vô cùng: “Trẫm cái gì cũng không làm, vì sao lại bị dọa thành như vậy?”
Hắn vừa làm gì? Cũng chỉ hôn mèo của mình một chút thôi mà.
Hắn hôn mèo của mình thì sai ở đâu sao? Nghe nói mỗi ngày Tĩnh phi còn ôm mèo vào trong ngực gọi tâm can bảo bối đấy, vì sao mèo của nàng không bị dọa thành như vậy.
Ngay cả những phi tử đó của hắn, thời điểm được hắn hôn, không phải sẽ ngượng ngùng rồi lại chủ động nhào lên sao……
Không phải Ngọc Cầu đang thẹn thùng chứ?
Tiêu Vân Hoàn sửng sốt một chút, hắn không biết làm sao đành quay đầu lại nhìn về phía Cao Bình Sơn đứng bên cạnh: “Ngọc Cầu đây là……”
Cao Bình Sơn mỉm cười cung kính: “Hoàng Thượng, nô tài không biết tâm tư Ngự Miêu.” Hắn cũng không phải mèo nha.
Tiêu Vân Hoàn lại cảm thấy suy nghĩ của mình là đúng.
Nghĩ tới mèo nhỏ của mình đang thẹn thùng, Tiêu Vân Hoàn lập tức cảm thấy nó vô cùng đáng yêu, hận không thể lập tức ôm mèo vào trong ngực hôn một cái, sờ một cái. Tâm tư của hắn ngứa ngáy, nhìn thoáng qua vật nhỏ dưới gầm giường, dứt khoát đứng dậy.
“Người đâu.” Tiêu Vân Hoàn chỉ huy nói: “Dọn chiếc giường này đi cho trẫm.”
Cao Bình Sơn trợn mắt há hốc mồm, sau đó hắn nhanh chóng phản ứng lại, bước tới chỉ huy đám tiểu thái giám làm việc.
Mấy tiểu thái giám vừa đứng ở mép giường, đặt tay lên đang định dùng sức nâng chiếc giường ra, một bóng trắng đột nhiên từ dưới gầm giường phi ra ngoài, nhanh chóng lướt qua trước mắt mọi người.
Tiêu Vân Hoàn sửng sốt, hắn lập tức đuổi theo: “Ngọc Cầu!”

Tất cả mọi người đều chia nhau ra đuổi theo, Thu Vãn kinh hoảng thất thố chạy tới chạy lui trong điện, mặc kệ nàng chạy hướng nào, đều có thái giám cung nữ duỗi tay ra muốn bắt nàng. Nàng nhảy lên mặt bàn, tấu chương trến đó đều bị nàng dùng đuôi quét sạch xuống mặt đất, ghế ngồi hỗn loạn ngã đầy đất, ngay cả bình hoa góc tường cũng không may mắn thoát khỏi, mảnh sứ vỡ vụn rơi đầy đất. Thu Vãn vừa kêu thê lương vừa chạy trốn khắp điện, để lại một mảng lớn hỗn độn phía sau, cuối cùng nàng cũng bị thị vệ Cao Bình Sơn gọi vào bắt lấy.
Tiêu Vân Hoàn nhận lấy mèo trắng nhỏ đang không ngừng giãy giụa trong tay thị vệ, liên tục trấn an.
“Ngoan, ngoan, Ngọc Cầu, ngoan một chút, đừng lộn xộn.” Hắn gắt gao ôm chặt lấy mèo trắng, không ngừng vuốt lông dỗ dành nói: “Trẫm ở đây, không có gì nguy hiểm, đừng sợ.”
Lúc này Thu Vãn mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Có lẽ là do bị tập tính của mèo ảnh hưởng, tới khi nàng phục hồi tinh thần, chính nàng cũng bị hành động lúc vừa rồi của mình làm cho giật mình.
Thu Vãn từ trong lòng hắn thò đầu ra, nhìn quanh điện một vòng, sau đó nàng lập tức trợn mắt há hốc mồm, làm thế nào nàng cũng không dám tin tưởng đống hỗn độn này do mình mà ra.
“Meo……”
Nàng yếu ớt rụt cổ trở về, lấy lòng kêu một tiếng với Tiêu Vân Hoàn.
Bọn cung nữ thái giám đang bắt đầu thu dọn, Tiêu Vân Hoàn cũng không mấy để ý, thấy bộ dáng lấy lòng của nàng như vậy, hắn lập tức bật cười: “Hiện tại biết sai rồi?”
“Meo ~” 
Biết rồi…… không dám nữa……
Khóe mắt đảo qua những mảnh vỡ lộn xộn trên mặt đất, còn có mấy thứ đồ trang trí khác bị quăng ngã, Thu Vãn rụt rụt đầu, càng thêm ngoan ngoãn hơn.
Đây là tẩm cung của bệ hạ đấy.
Mặc kệ là quăng hỏng thứ gì, cho dù đào rỗng của cải nhà nàng cũng đền không nổi.
Cũng may…… cũng may hiện tại nàng chỉ là một con mèo, hơn nữa còn là mèo của bệ hạ, cho dù nàng thật sự quăng hỏng thứ gì, số bạc này cũng không cần một con mèo như nàng bỏ ra.
Thu Vãn thở phào một hơi, thái độ đối xử với Hoàng Thượng càng thêm ân cần lấy lòng.
Tiêu Vân Hoàn dở khóc dở cười, hắn cũng không định xử lý sủng vật của mình, cùng lắm là oán giận vài câu, sau đó liền ôm nàng ngồi trở lại trước bàn ăn.

Trải qua trận hỗn loạn vừa rồi, ngự thiện trên bàn vẫn còn nóng, Tiêu Vân Hoàn trực tiếp dùng đũa gắp cho nàng một miếng cá, nhặt sạch sẽ xương cá, đưa tới trước mặt nàng.
Thu Vãn ngoan ngoãn nhấm nuốt.
Ngự thiện quả thực rất ngon, so với món thịt xào măng hôm nay nàng vừa ăn thì ngon hơn mấy ngàn lần, Thu Vãn gấp không chờ nổi nuốt thịt cá vào bụng, lại móc lấy cánh tay hắn kêu meo meo vài tiếng.
Tiêu Vân Hoàn không hề ngần ngại, nàng chỉ món nào, hắn liền gắp cho nàng món đó, đút cho cái bụng của nàng trở nên căng tròn, còn mình thì chẳng ăn được mấy miếng.
Cao Bình Sơn đứng bên cạnh tặc lưỡi không thôi.
Một bữa tối tốn không ít thời gian, tới khi dừng đũa hoàn toàn đã là một canh giờ sau.
Tiêu Vân Hoàn vừa xoa bụng cho nàng, vừa cho Cao Bình Sơn một ánh mắt.
Hắn không để ý nói: “Hôm nay trẫm nhìn thấy mèo của Tĩnh mặc một bộ xiêm y kỳ quái, trẫm cảm thấy vô cùng kỳ lạ, hiện giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, bởi vậy trẫm cũng sai người làm cho ngươi vài món đồ.”
“Meo?”
Cao Bình Sơn nhanh chóng bưng tới một cái khay.
Bên trên đặt vài bộ y phục nhỏ, tất cả đều được tú nương trong cung gấp gáp chế tạo trong ngày, sử dụng nguyên liệu tốt nhất, hơn nữa bên trong còn nhồi bông, vô cùng ấm áp.
Tiêu Vân Hoàn vụng về mặc vào cho nàng, chờ mong nhìn nàng: “Ngươi cảm thấy như thế nào?”
Thu Vãn có chút không quen giật giật thân thể, tuy rằng chưa từng đo kích cỡ, thế nhưng xiêm y lại cực kỳ vừa người. Có thể là tú nương đã có kinh nghiệm làm y phục cho mèo của Tĩnh phi nương nương, nên sau khi nàng mặc vào người vẫn có thể hoạt động tự nhiên.
Chỉ là bản thân mèo có rất nhiều lông ấm áp, cửa sổ trong điện lại đóng chặt, không một ngọn gió nào có thể lọt vào, nàng mặc được một lát, lập tức cảm thấy có chút nóng nực.
Thu Vãn kêu “Meo meo” một tiếng, di chuyển thân thể cọ cọ vào mu bàn tay Tiêu Vân Hoàn.
“Làm sao vậy? Không thoải mái?” Tiêu Vân Hoàn cau mày hỏi.
“Meo!”
Không phải!
Tiêu Vân Hoàn tiếp tục suy đoán: “Không thích?”
“Meo ~” Thu Vãn lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Đối với tất cả lễ vật Hoàng Thượng tặng nàng, nàng đều thích không muốn buông tay, chỉ tiếc không có cách nào quang minh chính khoe khoang với những người khác.
Tiêu Vân Hoàn cau mày, làm thế nào cũng đoán không ra rốt cuộc nàng có ý gì.
Cao Bình Sơn thấy vậy, trong lòng cân nhắc suy đoán: “Hiện giờ thời tiết còn chưa quá lạnh, trên người Ngự Miêu có lông dày, bộ y phục này lại dày như vậy, có phải Ngự Miêu cảm thấy nóng hay không?”
Thu Vãn kích động: “Meo meo meo!”
“Là như thế sao?” Tiêu Vân Hoàn vuốt ve độ dày của bộ xiêm y, có chút tiếc nuối nói: “Vậy trẫm giúp ngươi cất đi, qua một đoạn thời gian nữa lại lấy ra mặc cho ngươi.”
“Meo!”
Tiêu Vân Hoàn vừa giúp nàng cởi, vừa thất vọng nói: “Mèo của Tĩnh phi đã mặc xiêm y, trẫm còn nghĩ rằng ngươi mặc vào nhất định sẽ đẹp hơn con mèo kia……” Chỉ là tình huống hiện tại, hắn không có cách nào lập tức ôm Ngự Miêu cho Tĩnh phi chiêm ngưỡng.
Mèo của hắn, đương nhiên là con mèo đẹp nhất thiên hạ.
Bộ y phục này sử dụng nguyên liệu tốt nhất, so với Tĩnh phi thì tốt hơn rất nhiều lần, Ngự Miêu mặc xiêm y đẹp, đương nhiên so với bình thường còn đẹp hơn.
Tiêu Vân Hoàn nhìn nàng một cái, tâm tư ngứa ngáy, sau đó hắn chỉ huy Cao Bình Sơn mài mực, động thủ vẽ bức tranh Ngự Miêu mặc bộ y phục nhỏ, bộ dáng vô cùng xinh đẹp.
Thu Vãn ghé vào bên cạnh ngắm nhìn.
Ngày hôm sau thời điểm nàng đi thỉnh an Thục phi nương nương, thấy chúng phi tần truyền tay nhau một bức tranh, vẫn là con mèo trắng đó, bên cạnh còn có dấu ấn hình chân mèo, trong lòng nàng cực kỳ bình tĩnh.
Khi các phi tần lên tiếng tán thưởng, nàng cũng đi theo phụ họa: “Đúng đúng đúng, Hoàng Thượng đối xử với Ngự Miêu thật tốt.”
“Không hổ là Ngự Miêu, bộ xiêm y này mặc lên người còn đẹp hơn những con mèo bình thường khác.”
Chúng phi tần sôi nổi cảm thán: “Mặc dù Hoàng Thượng sủng ái Ngự Miêu, nhưng mỗi ngày đều giấu trong tẩm cung, ngoại trừ bức họa này thì cũng chỉ có Tĩnh phi từng nhìn qua bộ dáng của Ngự Miêu.”
“Nếu ngày nào đó may mắn có thể nhìn thấy Ngự Miêu một lần thì tốt rồi.”
Vậy có lẽ ngài sẽ không bao giờ có cơ hội đấy, Thu Vãn nghĩ thầm.
Thật ra Ngự Miêu đang ở trước mặt các ngài, chỉ là không ai phát hiện ra thôi.