Ngay cả Hoàng Thượng cũng chính miệng chứng thực việc nàng mập lên, lần này Thu Vãn không thể không tin.
Nàng uể oải nằm bò trong ngực Tiêu Vân Hoàn hồi lâu, cuối cùng lấy lại tinh thần, giãy giụa từ trong ngực Tiêu Vân Hoàn nhảy xuống, chạy đến phòng đặt đồ chơi của mèo, từ trong đống đồ chơi đào ra một cây gậy trêu mèo, ngậm trong miệng chạy lộc cộc trở về. Nàng đặt cây gậy trước mắt Tiêu Vân Hoàn, sau đó lui lại phía sau hai bước, ngửa đầu vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
Tiêu Vân Hoàn hiểu rõ, cầm cây gậy lên, lông chim rũ xuống lập tức thu hút sự chú ý của mèo trắng.
Lông chim bay bay, mèo trắng không ngừng kêu meo meo meo, vươn móng vuốt muốn chụp lấy, đôi mắt mèo màu xanh lam không chớp mắt nhìn chằm chằm sợi lông, nàng cong lưng lên, hưu một tiếng xông lên hóa thành tàn ảnh màu trắng. Tiêu Vân Hoàn phất tay, lông chim cũng theo đà bay cao lên, mèo trắng vội vàng dừng lại, xoay tại chỗ 180 độ, tầm mắt vẫn cứ gắt gao nhìn chằm chằm vào sợi lông, móng vuốt tùy thời đều có thể phát lực.
Theo động tác bay múa của lông ngỗng, mèo trắng cũng không ngừng đấu đá lung tung ở trong điện, ngay cả Sửu Cầu đang ôm con cá bằng vải chơi đùa một mình cũng bị hấp dẫn lại đây chạy theo Thu Vãn đuổi bắt lông chim.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời điểm Thu Vãn dừng lại, nàng đã mệt đến độ thở hồng hộc, quỳ rạp trên mặt đất, cái bụng dán lên mặt đất lạnh lẽo, không có nổi sức lực đứng thẳng người.
Tiêu Vân Hoàn đi qua, khom lưng ôm nàng vào trong ngực vuốt ve, cười nói: “Ngọc Cầu là mèo cái, thế nhưng cũng bắt đầu để ý đến dáng người của mình rồi?”
“Meo ~” Thu Vãn điều chỉnh tư thế thoải mái lười biếng nằm trong ngực hắn.
“Ngọc Cầu tốt như vậy, tuy rằng béo hơn trước kia một chút, nhưng lại tròn vo nhìn rất đáng yêu.” Tiêu Vân Hoàn thân mật cúi đầu hôn nàng: “Có ngự y ở đây, cho dù béo cũng không xảy ra chuyện gì.”
“Meo ~”
Thu Vãn hừ hừ trong lòng.

Nếu nhìn thấy nàng dưới hình dáng con người, có thể Hoàng Thượng sẽ không nói như vậy nữa.
Lại nói tiếp, khi làm người nàng cũng có không ít cơ hội gặp mặt Hoàng Thượng, nhưng trước nay không thấy Hoàng Thượng nói gì về dáng người và thể trọng của nàng, Thu Vãn không biết Hoàng Thượng cảm thấy như thế nào.
Tuy nhiên Hoàng Thượng đã nói Ngọc Cầu béo, vậy…… vậy trong lòng nhất định cũng sẽ cảm thấy nàng béo đi? Rốt cuộc ngay cả Huệ tần nương nương cũng nói như vậy mà.
Thu Vãn thở dài một hơi thật sâu.
Nàng ghi nhớ chuyện này, ngày hôm sau trời vừa hửng sáng nàng đã giãy giụa bò dậy, mê mang đi ra ngoài kéo lấy Huệ tần vừa đi luyện kiếm trở về.
Huệ tần khiếp sợ, nhìn thấy nàng dậy sớm thì cảm thấy hiếm lạ vô cùng: “Từ ngày muội dọn đến Bích Nguyệt Cung tới nay, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy muội dậy sớm như vậy đấy, sáng sớm đã ngăn cản ta ở chỗ này, có chuyện gì sao?”
Thu Vãn khốn đốn nói: “Huệ tần nương nương, tần thiếp dậy sớm luyện tập cùng ngài.”
“Cùng ta?” Huệ tần buồn bực: “Muội muốn luyện kiếm? Hay là muốn luyện thương?”
Thu Vãn nghẹn họng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bàn tay trói gà không chặt này của muội, chẳng lẽ còn muốn đi theo ta học võ?” Huệ tần cảnh giác nhìn nàng: “Ta nói trước với muội, võ học nhà ta không truyền cho người ngoài.”
Huệ tần là nữ nhi nhà võ tướng, đương nhiên sẽ có bí quyết võ học riêng.

Thu Vãn vội vàng lắc đầu: “Không phải, nương nương, tần thiếp không có ý này. Tần thiếp chỉ muốn rèn luyện thân thể cho khỏe mạnh mà thôi.”
“Rèn luyện thân thể?” Huệ tần thả lỏng: “Ta hiểu rồi, muội muốn giảm cân đúng không?.”
“……”
Thu Vãn gian nan gật đầu.
Huệ tần phất tay nói: “Một khi đã như vậy, muội mau chóng chạy vòng quanh Bích Nguyệt Cung vài vòng đi, khi nào không chạy được nữa thì dừng lại.”
“Nương nương?”
“Ta đương nhiên không thể chạy với muội.” Huệ tần nói: “Hôm nay thời tiết nóng như vậy, cũng chỉ có mình muội mới nghĩ tới việc luyện tập.”
Thu Vãn: “……”
Thu Vãn rối rắm, không biết có nên đồng ý hay không, nhưng cuối cùng nàng vẫn dựa theo lời Huệ tần nói chầm chậm chạy vòng quanh Bích Nguyệt Cung vài vòng.
Chờ Huệ tần ăn xong nửa trái dưa hấu, mới nhìn thấy Thu Vãn mồ hôi đầy đầu chạy trở về. Hai bên thái dương bị mồ hôi tẩm ướt, gương mặt ửng hồng, vừa nóng lại vừa mệt, sau khi dừng lại Thu Vãn liền bất chấp hình tượng trực tiếp nằm bò ra bàn.
Huệ tần nhìn nàng một cái, chia nửa quả dưa hấu còn lại cho nàng.
Thu Vãn uể oải nhìn thoáng qua, ngược lại không tiếp nhận: “Huệ tần nương nương, muội không muốn ăn dưa hấu.”

“Vậy muội muốn ăn gì?”
“Muốn ăn bánh táo chua.”
“……”
Huệ tần cho Kim Đào một ánh mắt, Tình Hương lập tức xoay người đi phòng bếp nhỏ bưng đĩa bánh táo chua đã được chuẩn bị tốt từ sáng sớm lên bàn.
Gần đây khẩu vị của Thu Vãn thay đổi rất nhiều, hơn nữa đặc biệt thích ăn bánh táo chua, các loại trái cây vừa ăn liền không dừng được. Thỉnh thoảng Huệ tần nhìn thấy bộ dáng nàng ăn hăng hái khí thế bừng bừng, phảng phất như chân răng của mình cũng cảm thấy ê ẩm.
Hiện giờ Thu Vãn mới chạy xong vài vòng, vừa đói vừa mệt, uống hết nửa ấm trà sau đó nâng đĩa bánh nhanh chóng ăn hết số bánh táo chua đó vào bụng. Thu Vãn sờ bụng nhưng vẫn cảm thấy đói.
Huệ tần hít vào một hơi: “Muội không thấy ê răng à.”
Thu Vãn nhỏ giọng nói: “Tần thiếp cũng không biết gần đây mình bị làm sao, đặc biệt thích ăn chua, ngày trước còn cảm thấy bánh táo chua ăn nhiều sẽ ê răng, nhưng hiện tại lại cảm thấy vẫn chưa đủ chua đâu.”
“Khẩu vị này của muội, người không biết còn tưởng rằng muội có hỉ.” Huệ tần thuận miệng nói: “Nếu không ta gọi thái y đến bắt mạch cho muội, vạn nhất có thật ta cũng có thể được thơm lây.”
“Vẫn là thôi đi, nương nương, ngài cũng không phải không biết, chuyện này có hay không đều phải xem ý tứ Hoàng Thượng.” Thu Vãn thẹn thùng: “Hoàng Thượng không muốn, đương nhiên cũng không thể cưỡng cầu.”
Huệ tần cúi đầu cắn một miếng dưa hấu to, lại nghe thấy Thu Vãn nói với Tình Hương bên cạnh: “Tình Hương, ta muốn ăn nho.”
“Vâng, chủ tử, nô tỳ lập tức đi lấy.”
“Phải chua, cực kỳ chua.”
“Nô tỳ biết rồi.”

Trong lòng Huệ tần khẽ động, đột nhiên nghĩ tới cái gì, kinh ngạc dừng bước chân, nàng quay đầu nhìn lại đánh giá Thu Vãn hồi lâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bụng Thu Vãn.
Huệ tần quay đầu nhìn về phía Kim Đào, hỏi: “Lần cuối cùng thái y tới đây là lúc nào?”
“Nương nương, nô tỳ cũng không nhớ rõ.”
Vốn dĩ trong cung sẽ có thái y đúng giờ tới đây bắt mạch kiểm tra thân thể cho các vị phi tần, tuy nhiên Huệ tần ngại thái y tới quá thường xuyên, hơn nữa bản thân nàng cũng biết chút y thuật cho nên dứt khoát đuổi thái y trở về. Sau này Thu Vãn chuyển vào Bích Nguyệt Cung, thông lệ này vẫn chưa được áp dụng trở lại.
Huệ tần giật thót mình, lập tức vươn tay bắt lấy cổ tay Thu Vãn, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên vị trí cổ tay Thu Vãn.
Thu Vãn kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Nương nương?”
Sắc mặt Huệ tần vô cùng nghiêm trọng.
Tấc mạch trầm, thước mạch phù, mạch đi lưu loát như châu ngọc. 
Đây…… Đây là……
Huệ tần chậm rãi hít vào một hơi.
Nhớ tới chuyện mình vừa sai Thu Vãn chạy vài vòng xung quanh Bích Nguyệt Cung, lập tức trước mắt Huệ tần tối sầm, thiếu chút nữa liền ngất xỉu.