Lúc trước thời điểm Tiêu Vân Hoàn phát hiện ra nàng chính là Ngọc Cầu cũng dùng một câu chuyện xưa mèo tinh bám vào người để thử nàng. Hiện giờ thế nhưng Thu phụ cũng lấy câu chuyện mèo biến thành người để thử nàng.
Cảm giác quen thuộc này khiến Thu Vãn dở khóc dở cười, không cần phải nói gì thêm  nàng cũng hiều, khẳng định Thu phụ đã phát hiện ra bí mật của nàng.
Nếu bí mật đã bị phát hiện, như vậy Thu Vãn cũng không cần gì phải giấu giếm, nàng trực tiếp ngẩng đầu lên, đồi diện với tầm mắt ra vẻ bình tĩnh của Thu phụ, thản nhiên nói: “Cha, ngài đoán không sai, con chính là Ngọc Cầu.”
Thu phụ: “……”
Thu phụ trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: “Chuyện khi nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mùa đông năm ngoái, buổi tối ngày nọ sau khi con ngủ dậy, không hiểu sao lại biến thành mèo. Sau đó con đi tìm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chỉ nghĩ con là con mèo bình thường nên mới nhận nuôi, Ngọc Cầu cứ như vậy mà trở thành Ngự Miêu, còn những chuyện khác hầu như cha đã biết rồi đấy.”
Nàng bởi vì Ngự Miêu nên mới được sủng ái, từng bước thăng phân vị, hiện giờ lại là người đầu tiên mang thai hài tử của Hoàng Thượng.
Thu phụ tiếp tục trầm mặc.
Sau một lúc lâu, ông mới bừng tỉnh nói: “Khó trách ta vẫn luôn không nghĩ ra được, rốt cuộc vì sao con lại được sủng ái……” Nói được một nửa, ông đột nhiên im bặt, nuốt nửa câu còn lại trở vào.
Thu phụ lại nói: “Chuyện mèo biến thành người này, con có thể khống chế hay không?”
“Con ngủ một giấc sẽ từ người biến thành mèo, ngủ giấc tiếp theo sẽ từ mèo biến thành người.”
Thu phụ gật đầu.
Sau đó ông lại tiếp tục trầm mặc, không hỏi thêm gì nữa.
Thu Vãn tò mò: “Cha, người không cảm thấy kỳ quái sao?”
“Kỳ quái cái gì?”
“Vì sao con lại biến thành mèo nha.”
Thu phụ nhìn nàng bằng ánh mắt cổ quái: “Nếu con biết, chẳng lẽ còn để bại lộ trước mặt ta sao?”

Thu Vãn nhất thời im lặng.
Trên thực tế, trong lòng Thu phụ cũng rất phức tạp.
Thời điểm liếc mắt nhìn thấy Ngọc Cầu trắng trẻo mềm mại, một chỗ nào đó trong lòng ông giống như bị chạm tới. Ông đã từng gặp qua rất nhiều mèo nhưng trước nay chưa từng có con mèo nào hợp mắt ông như vậy, cũng chưa từng có con mèo nào khiến ông yêu thích như vậy. Mặc dù ngay cả chính ông cũng không biết rốt cuộc vì sao mình lại yêu thích Ngọc Cầu, thậm chí bởi vì Ngọc Cầu mà thời gian hoạt động của ông nhiều hơn bình thường, không cần Thu mẫu thúc giục ông đã đạt đủ lượng vận động trong ngày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu phụ chỉ thiếu nước dùng mưu kế khiến Hoàng Thượng để Ngọc Cầu lại nơi này.
Tuy nhiên bây giờ ông mới biết được, thì ra Ngọc Cầu chính là nữ nhi của mình.
Khó trách liếc mắt một cái ông liền nhìn trúng Ngọc Cầu, liếc mắt một cái liền cảm thấy yêu thích không thôi, thì ra là vì nữ nhi!
Không sai, trên đời này làm gì có ai có thể khiến ông ưa thích hơn nữ nhi? Cho dù nữ nhi của ông biến thành mèo, ông cũng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra nàng trong vô số các con mèo. Bằng không, nhìn thấy con mèo tam thể tên Sửu Cầu thường xuyên chơi đùa cùng Ngọc Cầu, nhưng trước nay ông chưa bao giờ cảm thấy Sửu Cầu đẹp.
Thu phụ thở dài một hơi.
Ông mất mát nói: “Chẳng phải sau này ta sẽ không thể đưa Ngọc Cầu ra ngoài chơi nữa hay sao?”
Thu Vãn cảm thấy hình như có chút kỳ lạ, nhưng rồi nàng lại không thể nói ra.
Thu phụ tiếp tục thở ngắn than dài.
Thời điểm nữ nhi còn nhỏ rất thích ăn vạ bên người ông, thường xuyên quấn lấy ông muốn ông đưa đi chơi. Lúc ấy, lượng vận động duy nhất của Thu phụ chính là trốn tránh Thu Vãn, sau này Thu Vãn trưởng thành, tính tình trở nên an tĩnh, đồng thời cũng không thích ra ngoài. Khi đó Thu Vãn không chỉ không còn quấn lấy ông nữa, mà Thu phụ cũng ngượng ngùng đưa nàng ra ngoài đi chơi.
Thật vất vả mới có một con mèo, trông vô cùng đáng yêu giống như nữ nhi, cuối cùng lại là nữ nhi biến thành.
Không biết thì không sao, hiện tại đã biết rồi, Thu phụ luôn có cảm giác không được tự nhiên, giống như mình vừa ôm nữ nhi đã gả chồng ra ngoài đường dạo phố vậy.
Ông rũ mắt nhìn xuống, bất chợt bắt gặp đôi mắt tròn xoe của Sửu Cầu, ngẫm nghĩ một lúc ông đành duỗi tay ôm lấy Sửu Cầu.
Sửu Cầu luôn sợ người lạ, không sợ người quen, ở Thu gia một thời gian, lại nhìn thấy Ngọc Cầu thường xuyên tiếp xúc với Thu phụ, trong lòng Sửu Cầu cũng yên lặng coi Thu phụ như người một nhà. Hiện giờ được Thu phụ bế lên, nó không hề phản kháng, thậm chí còn chủ động thò lại gần cọ cọ vào lòng Thu phụ, sau đó kêu một tiếng mềm như bông ở trong ngực Thu phụ.

Thu phụ rũ mắt nhìn nó hồi lâu, cuối cùng giấu đi vài phần ghét bỏ trong mắt.
Ông ôm Sửu Cầu đứng dậy đi ra ngoài.
Thu Vãn sửng sốt, vội vàng đứng lên, gọi với theo: “Cha, người ôm Sửu Cầu đi đâu vậy?”
“Ta đưa nó ra ngoài đi dạo.”
“Nhưng mà……”
Thu phụ vẫy vẫy tay, ôm Sửu Cầu nhanh chóng rời đi.
Thu phụ cảm thấy vô cùng đau đầu.
Vốn dĩ ông cho rằng nữ nhi và Hoàng Thượng lưỡng tình tương duyệt, sẽ không xuất hiện trường hợp xấu, không nghĩ tới thế nhưng nàng lại biến thành mèo.
Chuyện này không biết Hoàng Thượng đã biết chưa.
Lấy đầu óc của Thu Vãn, khẳng định nàng không giấu được bao lâu, nói vậy có lẽ đã sớm bại lộ trước mặt Hoàng Thượng rồi.
Đau đầu, thật sự rất đau đầu.
Haiz, lại phải nghĩ biện pháp để sau này nữ nhi không bị coi là yêu quái mà hỏa thiêu.
Thu phụ trở về thư phòng của mình, trong ngực còn ôm một con mèo nhỏ mềm như bông, ông nằm xuống ghế dựa, bàn tay vuốt ve bộ lông mềm mại trên người Sửu Cầu, tuy nhiên nội tâm lại không kiềm chế được mà so sánh xúc cảm khi chạm vào hai còn mèo. Ý thức được việc sau này mình sẽ không thể ôm Ngọc Cầu ra ngoài chơi nữa, cả người ông lập tức trở nên uể oải.
Qúa tổn thọ.
Vì sao cả nhà trên dưới đều không khiến ông bớt lo.
Một người năm nào cũng đi thi nhưng lại không đậu, một người đang yên đang lành lại biến thành mèo. Ông đã trốn đến loại địa phương như nông thôn này rồi, vì sao vẫn phải lo nghĩ nhiều như thế.
Thu phụ hít sâu, sau đó lại thở ra một hơi thật dài.

Cảm giác cuộc sống thật sự quá gian nan.
Ngay cả mèo nhỏ mềm mại trong ngực cũng không thể chữa khỏi được.
……
Thời điểm Tiêu Vân Hoàn bước chân ra khỏi thư phòng, sắc trời đã ngả màu.
Hắn vừa ra ngoài, Cao công công liền nói lại lời nhắn của Thu Vãn cho hắn biết. Chuyện liên quan tới Thu Vãn, Tiêu Vân Hoàn không dám trì hoãn, vội vàng đi tìm Thu Vãn.
Khi hắn bước vào, Thu Vãn đang chống cằm phát ngốc, Tiêu Vân Hoàn cố ý gây ra tiếng động, lúc này Thu Vãn mới đột nhiên hồi thần.
Thu Vãn vội vàng đứng dậy hành lễ, nhưng Tiêu Vân Hoàn lại mau chóng ngăn cản, nói: “Nàng nhắn với Cao Bình Sơn rằng có chuyện liên quan tới Ngọc Cầu muốn nói với ta, Ngọc Cầu làm sao vậy?”
Thu Vãn “Ồ” một tiếng, bừng tỉnh nhớ tới chuyện này.
Nàng nhìn mấy người phía sau Tiêu Vân Hoàn, Cao công công hiểu ý, lập tức dẫn đầu những người khác ra ngoài, đứng đợi hầu hạ ở ngoài cửa.
Tiêu Vân Hoàn hỏi lại: “Đã xảy ra chuyện gì? Nàng sao thế?”
“Không phải thần thiếp mà là Ngọc Cầu.” Thu Vãn phân định rạch ròi theo bản năng.
Tiêu Vân Hoàn dở khóc dở cười.
Lúc này Thu Vãn mới phản ứng lại, mình không phải là Ngọc Cầu hay sao?
Nàng có chút ngượng ngùng nói: “Cha thần thiếp đã phát hiện ra chuyện thần thiếp là Ngọc Cầu rồi, thần thiếp dưới sự kinh hoảng mới đi quấy rầy bệ hạ, hiện giờ thần thiếp đã nói chuyện với cha rồi, không còn chuyện gì nữa.”
“Cha nàng đã biết?” Tiêu Vân Hoàn nhíu mày.
Chuyện này nói ra cũng kỳ quái, kể cả trong thoại bản cũng không viết ra được chuyện xưa ly kỳ như vậy. Lúc trước Tiêu Vân Hoàn đã chuẩn bị một chút tâm lý, bởi vì trước đó hắn từng suy đoán Thu Vãn là yêu tinh, hơn nữa cũng sớm biết Ngọc Cầu thông tuệ như vậy tất nhiên không phải là mèo bình thường. Tổng hợp lại, thời điểm hắn phát hiện ra  chân tướng vẫn vô cùng khiếp sợ, phải mất một khoảng thời gian thật dài cũng không dám đối mặt với một mèo một người kia.
Đó là dưới tình huống hắn đã chuẩn bị tâm lý, đổi thành người bình thường khác, nói không chừng sẽ trực tiếp bị dọa tới ngất xỉu.
Thu Vãn gật đầu: “Cha thần thiếp đã biết, nhưng ông không nói gì cả, bộ dáng giống như không hề kinh ngạc.”
Tiêu Vân Hoàn chần chờ.
“Chẳng lẽ cha nàng……”

Không đợi hắn nói xong, Thu Vãn đã lập tức ngắt lời: “Không có khả năng, nếu có chuyện này, cha tuyệt đối sẽ không bao giờ gạt thần thiếp.”
Dù sao cũng là người nhà sớm chiều ở chung mười mấy năm, cho dù bí mật lớn cỡ nào thì cũng không thể giấu diếm lâu như vậy. Tuy nói với trí tuệ của Thu phụ, muốn giấu giếm một việc tuyệt đối sẽ không để những người khác biết được, nhưng trong nhà không chỉ có một mình Thu phụ mà còn có nàng và huynh trưởng.
Trong nhà không ai thích mèo, Thu Vãn lớn bằng từng này nhưng chưa bao giờ thấy con mèo nào xuất hiện trong nhà, thỉnh thoảng có mèo hoang nhảy vào, sau đó lại thần không biết quỷ không hay mà bỏ đi.
“Hoàng Thượng yên tâm, trong lòng cha thiếp hiểu rõ, ông tuyệt đối sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu.” Thu Vãn nói: “Cha là người thông minh, nếu cha đã biết, nói không chừng còn có thể giúp thần thiếp tìm được biện pháp khống chế thời gian biến hình đấy.”
Nghe nàng nói như vậy, Tiêu Vân Hoàn cũng không dám nói gì.
Hắn luôn bảo trì sự cảnh giác với tất cả mọi người, cho dù người nọ là cha ruột Thu Vãn, hắn cũng không dám lơi lỏng.
“Nếu có chuyện gì xảy ra hãy nói cho Kim Châu, nàng ấy có thể bảo vệ nàng.” Tiêu Vân Hoàn cẩn thận dặn dò.
Thu Vãn lập tức đáp ứng.
Tiêu Vân Hoàn tự hỏi trong lòng, không biết có nên phái thêm mấy ám vệ tới bảo vệ sự an toàn của Thu Vãn hay không. Rốt cuộc trong bụng Thu Vãn còn có hài tử, sự tình liên quan đến tánh mạng của hai người, Tiêu Vân Hoàn không dám lấy tánh mạng của hai người ra đánh cuộc.
Hắn còn chưa nghĩ xong, Thu Vãn đã giật nhẹ xiêm y hắn.
“Dạo gần đây bệ hạ bận rộn chuyện biên quan, Huệ tần nương nương cũng thường xuyên đi sớm về trễ, tới huyện Thanh Thành lâu như vậy nhưng bệ hạ vẫn chưa đi thăm thú xung quanh đâu.” Thu Vãn chờ mong nhìn hắn.
Tiêu Vân Hoàn phục hồi tinh thần, sau đó lập tức hiểu ý của nàng.
Hắn dịu dàng cười, nói: “Thật trùng hợp, trẫm đã xử lý xong mọi chuyện rồi.”
Ánh mắt Thu Vãn sáng lên, vội vàng nói: “Nếu đã trùng hợp như vậy, ngày mai thời tiết rất đẹp, nếu bệ hạ không phải xử lý công vụ, ngài có thể ra ngoài đi dạo cùng thần thiếp hay không?”
Tiêu Vân Hoàn không phản đối, gần như lập tức đáp ứng.
Tác giả có lời muốn nói: 
Nhạc phụ và hiền tế đều đề phòng lần nhau
Thu Vãn: OVO meo?