Vương thái y phụng ý chỉ của Hoàng Thượng, đi cùng còn có Cao Bình Sơn.
Trước đó Thu Vãn không nhận được bất cứ tin tức gì, càng không biết vì sao Vương thái y lại tới vào lúc này. Hiện tại không kịp biến trở về thành người, nhìn Cao công công dẫn theo Vương thái y xuất hiện, nàng chỉ có thể hướng về phía bọn họ yếu ớt meo một tiếng.
Cũng may, bọn họ hoàn toàn không để ý Thu thường tại đang ở nơi nào, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Ngự Miêu Ngọc Cầu.
Cao công công cười tủm tỉm giải thích: “Hoàng Thượng nghe nói gần đây mèo trong cung xảy ra chút chuyện, ngài lo lắng cho Ngự Miêu nên đặc biệt phái thái y tới kiểm tra cho Ngự Miêu. Ngự Miêu không cần quá mức lo lắng, Hoàng Thượng chỉ muốn xác nhận sự an toàn của Ngự Miêu mà thôi, sẽ không làm gì quá phận đâu.”
“Meo ~”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn cất bước đi tới trước mặt bọn họ sau đó ngồi xổm xuống, thập phần phối hợp, không hề phản kháng.
Thấy nàng phối hợp như vậy, Vương thái y và Cao công công đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong khi Vương thái y kiểm tra cho mình, Thu Vãn tò mò nhìn về phía Cao công công, đôi mắt tròn vo không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào hắn, ý đồ muốn từ trong miệng hắn biết được gần đây mèo ở trong cung đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là nàng vừa mở miệng, phát ra là tiếng meo mềm như bông, căn bản không có cách nào hỏi vấn đề mình thắc mắc thành lời. Cao công công cũng không có cách nào giải đáp nghi hoặc cho nàng, điều này khiến Thu Vãn càng thêm tò mò.

Vương thái y cẩn thận kiểm tra một hồi, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười gật đầu với Cao công công: “Làm phiền Cao công công chuyển cáo Hoàng Thượng, Ngự Miêu thân thể khỏe mạnh, không xảy ra chuyện gì.”
Cao công công gật đầu: “Nô tài sẽ bẩm báo Hoàng Thượng đúng sự thật.”
Thu Vãn nhìn hai người rời đi, lúc này mới vội vàng chạy trở về, nhảy lên giường, ngủ một giấc. Sau khi biến thành người, nàng lập tức chạy sang chỗ Huệ tần.
Huệ tần vẫn đang ngồi thưởng thức túi thơm mà nàng vừa đưa tới, bộ dáng yêu thích không muốn buông tay. Nhìn thấy Thu Vãn, Huệ tần vội vàng khoe ra: “Muội nhìn xem, Ngọc Cầu vừa mới tặng ta.”
Thu Vãn lung tung đáp lời, sau đó mới lo lắng nói: “Vừa rồi Vương thái y và Cao công công vừa tới đây một chuyến, nói là mèo trong cung xảy ra chuyện, muốn kiểm tra thân thể cho Ngự Miêu, Huệ tần nương nương, ngài có biết trong cung xảy ra chuyện gì không?”
Nghe thấy chuyện có liên quan đến Ngự Miêu, Huệ tần lập tức nghiêm túc.
“Kim Đào.” Nàng gọi một tiếng ra bên ngoài.
Kim Đào đi vào đáp: “Nương nương, ngài có gì muốn phân phó?”
“Trong khoảng thời gian ta bị cấm túc, hậu cung đã xảy ra chuyện gì?”

Kim Đào cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Thưa nương nương, dạo này trong cung không xảy ra chuyện gì khác thường.”
Ánh mắt nghi hoặc của Huệ tần lại hướng về phía Thu Vãn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Vãn vội vàng nói: “Là mèo, không phải người, mèo có xảy ra chuyện gì không?”
Mèo?
Kim Đào sửng sốt, ngày thường nhóm thủ hạ của Huệ tần vẫn luôn quan sát động tĩnh của các phi tần bên trong hậu cung, cho tới bây giờ đều không chú ý xem mèo có xảy ra chuyện gì hay không.
Kim Đào ngẫm nghĩ, cuối cùng không xác định nói: “Hình như trong cung có mấy con mèo sinh bệnh.”
“Mèo sinh bệnh?”
“Đầu tiên là chán ăn, sau đó nôn mửa tiêu chảy.” Kim Đào nói: “Tuy nhiên mấy ngày gần đây thời tiết nóng bức, đồ vật cũng dễ dàng hư hỏng, nói không chừng là ăn phải thứ gì không sạch sẽ.”

Thu Vãn lại hỏi: “Thái y đã khám chưa?”
“Nô tỳ không rõ lắm.” Kim Đào nói: “Tuy nhiên các nương nương trong cung đều vô cùng thích và coi trọng mèo, khi mèo xảy ra chuyện, chắc chắn bọn họ sẽ đi tìm thái y tới khám. Nếu bên chỗ thái y không truyền ra tin tức gì đặc biệt, nói không chừng chính là ăn bậy hư bụng.”
Thu Vãn gật đầu. 
“Mèo ăn bậy hư bụng?” Huệ tần như có điều suy tư gật đầu, sau đó lập tức đứng ngồi không yên, đứng dậy lục ngăn tủ: “Kim Đào nói rất đúng, mấy ngày hôm nay thời tiết nóng bức, nói không chừng thức ăn đều hỏng rồi, ta phải nhìn xem cá khô ta chuẩn bị cho Ngọc Cầu có bị hỏng rồi hay không, nhất định không thể để Ngọc Cầu ăn phải đồ vật hư hỏng.”
Đồ ăn vặt Huệ tần chuẩn bị cho Ngọc Cầu thật sự rất nhiều, muốn kiểm tra cũng tốn không ít thời gian. Thời điểm Huệ tần đang chuyên chú kiểm tra đồ ăn vặt, ngay cả Thu Vãn đi từ khi nào cũng không phát hiện.
Buổi tối, Thu Vãn biến thành mèo đi tìm Hoàng Thượng như thường lệ. Quả nhiên, không lâu sau, Tiêu Vân Hoàn vuốt ve lông trên người nàng, chủ động nói ra sự tình phát sinh mấy ngày hôm nay.
“Có thị vệ tới báo, một số con mèo trong cung bị sinh bệnh.” Hắn nói: “ Mấy thái y đến kiểm tra đều không phát hiện ra chứng bệnh gì, bọn họ suy đoán rằng thời tiết nóng bức, mèo ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ. Cả ngày ngươi chạy nhảy ở bên ngoài, ngay cả những con vào trốn trong nhà cả ngày còn có thể ăn nhầm đồ vật, ngươi phải cẩn thận một chút.”
“Meo ~” Thu Vãn kêu một tiếng mềm như bông.
Tiêu Vân Hoàn thấp giọng cười nói: “Trẫm biết, ngươi thông minh như vậy, sao có thể tùy tiện ăn đồ người khác đưa. Tuy nhiên không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (*), nếu có người có tâm xuống tay với ngươi, ngươi không ở trong tầm mắt của trẫm, trẫm sao có thể bảo vệ được ngươi?”
(*) : "Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất": "Không sợ thất thoát những cái lớn chỉ sợ không may", nó có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Đây cũng là một lối chơi chữ, luyến láy 2 từ nhất vạn (10.000) và vạn nhất (1/10.000).
Thu Vãn cảm động tới mức nước mắt lưng tròng, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng meo meo vang lên không ngừng. Thanh âm ngọt ngào phảng phất như có thể véo ra nước, toàn bộ cơ thể mềm nhũn không xương hòa tan trên người Tiêu Vân Hoàn.

Thức ăn của Thu Vãn đều do Tiêu Vân Hoàn và Huệ tần tự tay đút, có khi là đồ Ngự Thiện Phòng đưa tới. Thức ăn từ chỗ Hoàng Thượng và Huệ tần đương nhiên không cần nhiều lời, ngay cả đồ từ Ngự Thiện Phòng đưa tới, trước khi ăn đều có người kiểm tra. Bích Nguyệt Cung là địa bàn của Huệ tần nương nương, vững chắc như một cái thùng sắt, mặc kệ bất cứ thứ gì vào cửa điện đều phải kiểm tra, càng đừng nói tới thức ăn không rõ nguồn gốc, bởi vậy những thứ xung quanh nàng đều vô cùng an toàn, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Thu Vãn cảm thấy, có lẽ mấy con mèo đó thật sự đã ăn nhầm đồ hỏng rồi.
Có ví dụ từ mấy con mèo trước, các phi tần nuôi mèo lại càng thêm cẩn thận. Sợ sẽ khiến mèo của mình phải chịu tội, bởi vậy thức ăn cho mèo đều được chuẩn bị tinh tế, ngay cả một chút đồ mới lạ cũng không dám cho ăn.
Mặc dù như thế, tuy nhiên vẫn có một vài con mèo bị trúng chiêu, ngay cả bảo bối của Tĩnh phi cũng không may mắn thoát khỏi. Các vị thái y trong cung bị Tĩnh phi gọi tới hết lần này tới lần khác, kiểm tra thế nào cũng không ra vấn đề.
Tiêu Vân Hoàn lo lắng, triệu Vương thái y tới đây kiểm tra rất nhiều lần, cũng may mỗi lần kiểm tra Thu Vãn đều vô cùng khỏe mạnh. Chẳng những ăn uống tốt, trên người một chút bệnh nhỏ cũng không có, lúc này Tiêu Vân Hoàn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bởi vì vẫn chưa tìm ra nguyên nhân gây bệnh, cho nên không có bất cứ người nào dám an tâm, ngay cả Huệ tần bị cấm túc cũng được thả ra trước thời hạn. Tiêu Vân Hoàn lệnh cho nàng tìm ra nguyên nhân gây bệnh ở mèo càng sớm càng tốt, giúp mọi người sớm ngày yên tâm.
Lệnh cấm túc vừa được giải trừ, Huệ tần liền bắt đầu bận rộn. Thu Vãn tới tìm nàng rất nhiều lần, tuy nhiên Huệ tần lại không có thời gian nói chuyện phiếm với nàng, cho dù nàng tới bao nhiêu lần đều là Kim Đào ra cự tuyệt, mời Thu Vãn trở về.
Trận bệnh này thế tới rào rạt, không bao lâu sau, số lượng mèo ngã bệnh trong cung đã chiếm hơn phân nửa.