Thời điểm Tĩnh phi và Thục phi rời đi đều trộm nhìn Thu Vãn một cái.
Thu Vãn vẫn luôn cúi đầu, không dám đối diện với tầm mắt của các nàng, càng không dám mở miệng phát ra một chút thanh âm.
Thẳng đến khi tiếng bước chân dần dần đi xa, trong điện khôi phục sự yên tĩnh, Sửu Cầu sợ người lạ mới từ trong góc lén lút nhô đầu ra, thấy trong điện đã không còn người xa lạ khiến nó sợ hãi nữa, lúc này nó mới lộc cộc chạy ra, xuyên qua toàn bộ cung điện, ngừng ở trước mặt Thu Vãn.
“Meo ~”
Thu Vãn không dám duỗi tay, trước hết thật cẩn thận nhìn Tiêu Vân Hoàn ngồi phía trên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Vân Hoàn còn chưa kịp nói gì, thấy nàng chậm chạp không bế mình lên, Sửu Cầu lại duỗi móng vuốt ra lay góc áo nàng, hướng về phía nàng kêu một tiếng mềm như bông: “Meo ~”
Thế nhưng Thu Vãn có thể nghe hiểu tiếng Sửu Cầu nói.
Sửu Cầu đang hỏi nàng, vì sao hôm nay nàng không muốn ôm nó.
Thu Vãn nhất thời kinh ngạc, vẫn là Huệ tần bên cạnh đẩy nàng một cái, nhắc nhở nói: “Muội còn thất thần cái gì? Ngự Miêu đang gọi muội ôm nó đấy.”
Thu Vãn vội vàng phản ứng lại, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Vân Hoàn, thấy hắn không phản đối, lúc này mới khom lưng ôm Sửu Cầu lên.
“Bệ hạ, ngài còn chưa nói thưởng cho Thu thường tại thế nào đâu.” Huệ tần nhắc nhở người ngồi ghế chủ vị: “Lần này Thu thường tại lập công lớn, nếu không có muội ấy chúng ta sẽ không tìm ra nguyên nhân dẫn đến nguồn bệnh đâu. Thu thường tại là đại công thần, Hoàng Thượng nên thưởng cho muội ấy một phần thưởng xứng đáng.”
“Đại công thần?” Tiêu Vân Hoàn giương cao âm cuối, nghi vấn hỏi: “Trẫm có một vấn đề rất tò mò, nếu trong cung không ai biết tác hại của hoa bách hợp đối với mèo, vì sao cố tình Thu thường tại lại biết?”
Thu Vãn lập tức mở to hai mắt nhìn hắn.
Nàng vừa nghe được sự hoài nghi từ trong miệng Hoàng Thượng!
Hoàng Thượng đang hoài nghi nàng sao?!
Đúng vậy, nếu không phải nàng có thể biến thành mèo, sau đó lại trúng độc, nàng sẽ không biết trong túi thơm ẩn giấu độc dược, cũng không bởi vì vậy mà nhớ tới nội dung trong một quyển sách nàng từng đọc có nhắc tới bách hợp có hại với mèo. Tất cả mọi việc đều quá trùng hợp, không trách Hoàng Thượng sẽ hoài nghi lên đầu nàng.
Nhưng mà……
Nhưng mà Thu Vãn nhớ tới cảm giác thống khổ khi bị trúng độc, lại nghe thấy lời nói hoài nghi của Tiêu Vân Hoàn, không hiểu sao trong lòng lại nảy sinh vô số ủy khuất.

Chẳng lẽ còn muốn trách nàng tại sao biến thành mèo hay sao?
Nếu nàng không biến thành mèo, nói không chừng tất cả mèo trong hậu cung sẽ chết vì hoa bách hợp, chính vì nàng bị độc dược hoa bách hợp tra tấn cho nên mới có thể hiểu ra chân tướng sự việc. Hiện giờ Hoàng Thượng lại hoài nghi nàng là người hạ độc, mặc dù Thu Vãn nỗ lực kiềm chế, nhưng rồi vẫn không khắc chế được sự ủy khuất đang không ngừng trào dâng trong lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời điểm nàng làm mèo, nếu nàng gặp phải chuyện thống khổ như vậy, Hoàng Thượng đã sớm ôm nàng vào trong ngực mà dỗ dành rồi. Ngược lại khi đứng dưới hình hài của con người, thế nhưng Hoàng Thượng lại trực tiếp hoài nghi nàng hạ độc!
Quả thực quá ủy khuất!
Tiêu Vân Hoàn khí định thần nhàn ngồi trên cao, chờ tiểu thường tại kia cầu tình với mình, không nghĩ tới không chờ được ngược lại thấy tiểu thường tại nhíu mày, hốc mắt đỏ lên, nhìn qua có vẻ giây tiếp theo sẽ lập tức rớt nước mắt.
Nhất thời Tiêu Vân Hoàn trợn mắt há hốc miệng.
Này này này……
Chẳng lẽ là hắn chọc tiểu thường tại khóc nhè?
“Nàng……” Tiêu Vân Hoàn nhíu mày, nhất thời không biết nên nói lời an ủi như thế nào.
Thu Vãn bế Sửu Cầu lên cọ cọ, lấy lông trên người nó xoa xoa mặt, hít sâu một hơi, ổn định hơi thở, nói: “Tần thiếp tình cờ đọc được chuyện hoa bách hợp ở trong sách, đó mặc dù là tạp thư, nhưng lại không khó tìm. Có lẽ trong cung đã có người từng xem qua, người nọ cũng giống như tần thiếp đọc qua quyển sách này, biết có thể sử dụng thực vật để hại mèo cho nên mới tương kế tựu kế hạ độc toàn bộ mèo trong cung.”
“Đúng vậy, bệ hạ, nếu không phải Thu thường tại kịp thời phát hiện, nói không chừng ngay cả Ngọc Cầu cũng bị hại rồi.” Huệ tần bênh vực Thu Vãn: “Hiện tại ngài hoài nghi Thu thường tại, chẳng phải là quá máu lạnh hay sao?”
Tiêu Vân Hoàn: “……”
Tiêu Vân Hoàn nhìn hai người phía dưới, một người trợn mắt tức giận, tựa như đang oán trách hắn máu lạnh. Một người hốc mắt ửng đỏ, gương mặt ủy khuất, ngay cả Sửu Cầu đang nằm trong ngực Thu Vãn cũng hung tợn nhìn lại đây, bộ dáng bảo vệ chủ nhân, người ngoài nhìn vào còn không biết rốt cuộc ai mới chủ nhân của nó.
Tiêu Vân Hoàn thiếu chút nữa bật cười.
Hắn chỉ muốn chọc nàng một chút thôi mà, vì sao ngược lại biến thành hắn sai rồi?
Hắn vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, đành phải nói: “Vậy nàng nói xem, ta nên thưởng cho nàng ấy thứ gì?”
Lời này là hỏi Huệ tần.
Tròng mắt Huệ tần xoay chuyển, trong đầu nhanh chóng nảy ra chủ ý : “ Thần thiếp thấy, không bằng lại thưởng băng bồn.”

“Băng bồn?”
“Đúng vậy.” Huệ tần đúng lý hợp tình nói: “Thời tiết càng ngày càng nóng bức, một cái băng bồn hoàn toàn không đủ dùng, Ngọc Cầu là mèo, khẳng định muốn chạy loạn khắp nơi, cũng không thể bắt người ta dọn băng bồn chạy tới chạy lui theo phía sau nó chứ. Mỗi gian phòng một băng bồn mới là thích hợp nhất, Hoàng Thượng ngài xem, có phải ý kiến của thần thiếp rất thông minh hay không?”
Tiêu Vân Hoàn: “……”
Thu Vãn: “……”
Sửu Cầu: “Meo ~”
Huệ tần vội vàng nói: “Hoàng Thượng ngài xem, ngay cả Ngự Miêu cũng nói vậy.”
Thu Vãn yên lặng bưng kín miệng Sửu Cầu.
Huệ tần đành phải nói: “Nếu Hoàng Thượng cảm thấy phần thưởng này không được, không bằng thưởng cho thần thiếp đi, mặc dù công lao của thần thiếp không lớn như Thu thường tại. Nhưng trong khoảng thời gian này, vì điều tra nguồn bệnh mà thần thiếp cũng phải chạy tới chạy lui bên trong hậu cung, chọc không biết bao nhiêu người xem thường, không có công lao cũng có khổ lao. Thời điểm thần thiếp chạy tới chạy lui, trong lòng còn suy nghĩ, nếu Hoàng Thượng có thể ban cho thần thiếp một cái băng bồn, sau đó mỗi ngày đúng giờ đưa mấy chậu băng đến thì càng tốt.”
Đó là đãi ngộ mà chỉ Ngọc Cầu mới có thể hưởng thụ đấy!
Trong mắt Huệ tần tràn ngập ánh sáng.
Tiêu Vân Hoàn trực tiếp né tránh ánh mắt Huệ tần, chỉ nhàn nhạt nói: “Trong lòng trẫm tự có chừng mực.”
“……”
Huệ tần mờ mịt: “Rồi sao?”
Sau đó hai người Thu Vãn và Huệ tần được Cao công công tiễn ra ngoài.
Thẳng tới khi về tới Bích Nguyệt Cung, Huệ tần mới phản ứng lại, gương mặt đầy vẻ không dám tin tưởng nói: “Hoàng Thượng tên quỷ hẹp hòi kia chắc không phải sẽ không thưởng cho chúng ta thứ gì chứ?”
Thu Vãn chần chờ gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Hoàng Thượng mới không có keo kiệt như vậy đâu.

Quả nhiên, không lâu sau, Cao công công liền mang thánh chỉ tới.
“Hoàng Thượng có chỉ, Thu thường tại có công cứu mèo, ban thưởng một hộp trân châu, mười thất tơ lụa ……” Cao công công đọc một chuỗi các vật phẩm, cuối cùng còn nói: “…… Tấn phong làm quý nhân. Khâm thử.”
Thu Vãn trợn mắt há hốc mồm, vẫn là Huệ tần bên cạnh đẩy nàng một cái, lúc này nàng mới vội vàng đứng dậy tiếp chỉ.
Thời điểm cầm thánh chỉ trong tay, cả người nàng có chút hoảng hốt, không ngờ tới mình bỗng nhiên trở thành quý nhân.
Sau này nàng không còn là Thu thường tại mà là Thu quý nhân. Vào cung nhiều năm, bởi vì cứu mèo mà được tấn chức, còn nhận được nhiều vật phẩm ban thưởng như vậy, điều này thật sự khiến Thu Vãn không dám tin vào mắt mình.
Bên kia, Huệ tần cũng nháy mắt với Cao công công.
Cao công công khụ một tiếng, làm bộ không nhìn thấy gì cả, quay sang nói lời chúc mừng với Thu Vãn. Lúc này nhóm tiểu thái giám lần lượt khiêng từng chiếc rương đi vào, tất cả đều là vật phẩm ban thưởng vừa được nhắc tới trong thánh chỉ.
Huệ tần lập tức nóng nảy: “Cao công công, vậy ta thì sao?”
“Huệ tần nương nương?”
Huệ tần lại nháy mắt với hắn. Nói như thế nào thì chúng ta cũng đều là thủ hạ của Hoàng Thượng, nàng và Cao công công cũng coi như đồng liêu. Nhiều năm làm đồng liêu khiến  Cao công công liếc mắt một cái liền hiểu ý tứ trong ánh mắt Huệ tần.
Cao công công vẫn bình tĩnh như cũ, chờ phần thưởng của Thu Vãn được khiêng hết vào, lúc này hắn mới lấy ra một tờ thánh chỉ khác.
“Huệ tần nương nương tiếp chỉ.”
Ánh mắt Huệ tần sáng lên, phảng phất như băng bồn đang xuất hiện trước mặt nàng, nàng mỉm cười thỏa mãn quỳ xuống.
Cao công công chậm rãi nói: “Hoàng Thượng có chỉ, Huệ tần bôn ba lo lắng tìm hiểu về ngọn nguồn của căn bệnh, mặc dù không có công lớn nhưng cũng tương đối vất vả, nhân đây ban thưởng cho Huệ tần nương nương mười cân dưa hấu. Khâm thử.”
“……”
Cao công công khép thánh chỉ lại, nói: “Huệ tần nương nương, tiếp chỉ đi.”
“Chờ, từ từ!” Huệ tần không cam lòng nói: “Dưa hấu? Mười cân? Chính miệng Hoàng Thượng nói? Ngài thật sự không có gạt ta?”
“Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, nô tài sao dám lừa gạt Huệ tần nương nương.”
“Thật sự chỉ có dưa hấu? Mười cân?” Huệ tần chấp nhất hỏi: “Ngài xác định không phải băng bồn và khối băng mười cân?”
Cao Bình Sơn nói: “Huệ tần nương nương, tiếp chỉ đi.”
Huệ tần hốt hoảng tiếp chỉ.
Không lâu sau liền có tiểu thái giám ôm dưa hấu ban thưởng chạy vào, dưa hấu kia da xanh biếc, đậm nhạt rõ ràng, vừa nhìn liền biết dưa ngon.

Nhưng cho dù dưa hấu có ngon như thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật nó chỉ là dưa hấu.
Mười cân dưa hấu, tính ra cũng chỉ có…… Một quả.
Huệ tần mặt không biểu cảm tiếp nhận quả dưa hấu, đúng đủ mười cân, một cân cũng không thừa, không cho nàng có cơ hội chiếm thêm một chút tiện nghi.
Thẳng đến khi Cao công công mang theo nhóm tiểu thái giám rời đi, Huệ tần vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
Thu Vãn thật cẩn thận tiến lên gọi: “Huệ tần nương nương?”
Lúc này Huệ tần hít mạnh một hơi.
“Dưa con mẹ hắn!”
Huệ tần dùng sức nâng quả dưa hấu lên, làm bộ muốn ném nó xuống đất, trước khi những người khác hoảng loạn chạy tới can ngăn, nàng lại mệt mỏi hạ tay xuống.
Nàng ôm quả dưa hấu vào trong ngực, vỗ vỗ, nghe tiếng giòn giã vang lên từ bên trong, nàng mất mát xoay người trở về phòng.
“Huệ tần nương nương?”
Bóng dáng Huệ tần vô cùng tang thương.
“Dưa hấu thì dưa hấu đi, còn tốt hơn cái gì cũng không có.” Huệ tần tự an ủi chính mình: “Một quả dưa hấu này ít nhất còn có thể ăn trong một ngày.”
“……”
“Qủa này ta không thể chia cho muội.”
Thu Vãn bất đắc dĩ.
Trong lòng nàng suy nghĩ, lát nữa nàng nhất định phải biến thành mèo đi an ủi Huệ tần một phen.
Có Ngọc Cầu ở đây, Huệ tần nương nương chắc chắn sẽ cao hứng chứ?
Thu Vãn nghĩ như vậy, sau đó nàng lập tức ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.
 Độc hoa bách hợp mà nàng ăn phải kia…… Không biết hiện tại còn ảnh hưởng hay không?