Edit by Dạ Nguyệt
----------------------------
----------
Nơi này cách Hoa Anh và Bát trung rất gần, ngày thường không ít học sinh tới nơi này ăn nhậu chơi bời, lúc này có không ít người mặc đồng phục.

Bọn họ nhìn Lâm Lạc Lạc và Vương Thiên Bá, trên mặt đều không thể che giấu được sự hưng phấn, còn có người ngón tay nhẹ nhàng bay múa trên điện thoại, rất mau đã xuất hiện một bài đăng:【Khiếp sợ! Lão đại trường học cũng có tình yêu, anh Bá Bát trung tỏ tình với Lâm Lạc Lạc Hoa Anh trước mặt mọi người!】
Trong bầu không khí an tĩnh, đôi mắt nhỏ của Vương Thiên Bá lóe sáng nhìn Lâm Lạc Lạc, dường như đang chờ mong câu trả lời của cô: "Em cảm thấy như thế nào?"
"Cô ấy không cảm thấy thế nào cả." Lâm Lạc Lạc còn chưa trả lời, Cố Thần Hi đã đen mặt đi tới, một chân đá văng Vương Thiên Bá đi, chặt chẽ chắn trước mặt cô.
Một đám tiểu đệ không hiểu chuyện gì đằng sau anh mờ mịt chạy theo lại đây.

Duy chỉ có hai người Dương Kính Tùng và Trần Anh Hùng sắc mặt quỷ dị giao lưu ánh mắt với hai người Tào Hữu Tĩnh và Lưu Vân Sư bên Lâm Lạc Lạc, hai bên đều tỏ vẻ tâm tình của mình thực phức tạp.
Vương Thiên Bá có chút bất mãn: "Tôi thừa nhận cậu lợi hại hơn tôi, lúc trước tôi cũng đã gọi cậu là anh, nhưng đây là chuyện riêng của tôi và Lâm Lạc Lạc, chẳng lẽ cậu còn muốn nhúng tay quá mức sao!"
Cố Thần Hi nâng cằm, bá đạo nói: "Giữa anh và cô ấy không có chuyện riêng."
"Có ý tứ gì?" Vương Thiên Bá có chút mờ mịt, anh ta gãi gãi đầu, "Nghe nói cậu là học bá, nhưng tôi không phải a, nói chuyện có thể đơn giản một chút được hay không?"
Cố Thần Hi liếc Lâm Lạc Lạc một cái, như là đang nói cho cô: Em xem anh ta ngu xuẩn như vậy!
Người đằng sau đảo mắt đưa cho anh một cái nhìn xem thường.
Vương Thiên Bá nhìn hai người công khai mắt đi mày lại trước mặt mình, có cảm giác bị xem nhẹ thì khó chịu: "Này này này? "
"Nói đơn giản chính là, cô ấy vĩnh viễn sẽ không trở thành bạn gái của anh." Cố Thần Hi lười biếng nói, "Anh đời này đều đừng nghĩ, kiếp sau cũng không có khả năng."
"Dựa vào cái gì?" Vương Thiên Bá nổi giận, "Tôi lại không phải hỏi cậu, dựa vào cái gì mà cậu có thể thay cô ấy quyết định?"
"Dựa vào......" Cố Thần Hi cố ý kéo dài thanh âm, nhìn chằm chằm đôi mắt Lâm Lạc Lạc, gằn từng chữ một nói, "Tôi là bạn trai của em ấy."

Thời gian như là bị ấn nút tạm dừng, đám người ai cũng đều choáng váng, ước chừng mười mấy giây sau bọn họ mới phản ứng lại, đột nhiên lần lượt vang lên: "Hả?"
"Cậu ta vừa nói cái gì?"
"Đây là ảo giác sao?"
"Cậu, cậu, cậu, thử lặp lại lần nữa coi?" Vương Thiên Bá cũng hoài nghi chính mình nghe lầm.
Cố Thần Hi kéo tay Lâm Lạc Lạc, đan mười ngón tay lại với cô, tuy rằng không nói gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
"Tôi không tin!" Vương Thiên Bá chỉ vào Cố Thần Hi, ngón tay nhẹ nhàng rung động, "Cậu luôn luôn hoành hành ngang ngược, khẳng định là cậu bức em ấy."
Lâm Lạc Lạc: "......"
Kỳ thật cô cũng hoành hành ngang ngược lắm.
"Em nói đi, có phải cậu ta bức em hay không?" Vương Thiên Bá hỏi cô.
"Không phải."
"Vì sao?"
"Cậu ấy đẹp." Lâm Lạc Lạc thành thật trả lời.
Cố Thần Hi dựa cằm trên vai cô, một tay kia nhẹ nhàng vòng qua eo, như là muốn ôm cả người cô vào trong ngực.

Dùng góc độ này nhìn Vương Thiên Bá, như là một loại đắc ý, lại như đang tuyên bố chủ quyền.
"Được rồi." Cô vỗ vai anh.
Chờ đến khi đám người Vương Thiên Bá rời đi, anh mới thong thả ung dung đứng thẳng, nắm tay cô nhưng không buông ra, một bộ dáng tâm tình rất tốt.
"Lão đại, cái kia, hai người......" Các tiểu đệ rối rắm vạn phần, cuối cùng thưa dạ hỏi, "Là thật sao?"
"Kêu đại tẩu." Cố Thần Hi nhàn nhạt nói.
"Đại tẩu." Thanh âm vang lên hết đợt này đến đợt khác.
"Chỉnh tề một chút." Anh không hài lòng.

Mọi người trăm miệng một lời hô to: "Chào đại tẩu."
Hô trước mặt mọi người như vậy làm cô cảm thấy có chút thẹn thùng, mặt già Lâm Lạc Lạc đều đỏ hết lên.
Quần chúng vây xem càng hưng phấn, không biết có bao nhiêu bài đăng đã được gửi đi.
Hai nhóm người, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, biểu tình vừa thấp thỏm lại vừa xấu hổ, từ trước đến nay đều là địch nhân, nhưng về sau hai lão đại chính là người yêu, bọn họ phải ở chung như thế nào đây?
"Đi chơi hết đi, hôm nay tôi mời khách." Cố Thần Hi vẫy vẫy tay, giống như đang đuổi ruồi bọ.
Bốn người Dương Kính Tùng liếc nhau, chủ động đứng ra: "Đi đi đi, đi vào bên trong chơi đi, từ đây về sau mọi người đều là huynh đệ, hôm nay coi như nhận thức lại một lần nữa."
Các tiểu đệ nhìn "huynh đệ" đối diện, một đám cạn lời đi vào.
Lâm Lạc Lạc nhịn không được bật cười, có cần phải khiếp sợ như vậy không?
Vốn dĩ trong lòng Cố Thần Hi còn có chút thấp thỏm, nhưng thấy cô cười vui vẻ như vậy, anh hoàn toàn thả lỏng lại.
Lâm Lạc Lạc liếc xéo anh: "Còn không buông tay?"
Anh cảm thụ bàn tay non mềm lại nhỏ nhắn trong lòng bàn tay, có chút không muốn buông ra, Lâm Lạc Lạc xoay người đi vào bên trong.
Cố Thần Hi bị bỏ lại có chút mất mát, trong lòng vắng vẻ.
"Anh định làm thần giữ cửa luôn sao?" Lâm Lạc Lạc đi được mấy mét thì xoay người lại hỏi.
Cố Thần Hi bỏ qua rối rắm, sải bước tiến về phía cô, lại lần nữa nắm lấy tay cô, đem cảm giác mềm mại bao vây trong lòng bàn tay.
Mặc kệ như thế nào, cô chính là bạn gái của anh.
"Chuyện Trương Tử Nghiêu tham ô, anh đã báo cho hội đồng quản trị, phỏng chừng rất mau sẽ có tin tức."
————
Tin tức xác thật rất nhanh, có Lâm Lạc Lạc cung cấp chi tiết, Cố Thần Hi mấy ngày này cũng cho người điều tra rõ ràng.

Chuyện Trương Tử Nghiêu tham ô có chứng cứ vô cùng xác thực, đổng sự cũng phản ứng cực nhanh.

Trương Tử Nghiêu ngày hôm sau đã bị cảnh sát mang đi, đồng thời hội đồng quản trị cũng đưa ra một thông báo cách chức.
Toàn bộ trường học đều kinh động, đêm qua Lâm Kiều ngủ không ngon, sau khi nghe thấy tin tức này liền chóng mặt, té xỉu trong lòng ngực bạn ngồi cùng bàn.
"Sao lại đột nhiên té xỉu?" Lâm Phong Dương và Trần Nguyệt Nga vội vàng chạy tới.
Lâm Kiều cái gì cũng không nói, chính là vẫn luôn khóc, cuối cùng Lâm Phong Dương bất đắc dĩ, đành phải xin nghỉ đưa cô ta về nhà.
Đứng ngồi không yên mấy ngày, Lâm Kiều vội vàng ra cửa, đi gặp Trương Tử Nghiêu.
Hai người đều có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
"Tôi biết em sẽ đến."
"Tôi cho ông tiền, ông đừng nói ra bên ngoài." Lâm Kiều gắt gao nhìn chằm chằm ông ta, "Tôi biết ông hiện tại cần tiền."
"Em có thể cho tôi bao nhiêu?"
Lúc trước ông ta bị cô ta uy hiếp, hiện tại lại rớt đài, Trương Tử Nghiêu cảm giác có chút huyền diệu.
"500 vạn."
Trương Tử Nghiêu lắc đầu: "Một ngàn vạn."
"Ông nằm mơ." Lâm Kiều nghiến răng nghiến lợi.
"Bây giờ tôi cần nhiều tiền như vậy."
"Vậy ông nói ra bên ngoài đi, một tên tội phạm như ông, để xem có người nào tin tưởng ông hay không." Lâm Kiều ra vẻ trấn định nói, "Cho dù thật sự có người tin tưởng, thì cùng lắm tôi cũng chỉ là gian lận mà thôi, lại không phải tội ác tày trời, tôi không sợ."
"Mỗi lần chúng ta nói chuyện, tôi đều ghi âm lại, em có thể nhớ lại những gì mà mình từng nói qua một chút." Khóe miệng Trương Tử Nghiêu hơi hơi vỡ ra: "Em đoán xem, nếu Chu Mặc Thần nghe được những lời này, biết em không chỉ gian lận mà còn là một người ác độc, thì em ấy sẽ đối xử với em như thế nào đây?"
Lâm Kiều sắc mặt kinh hoảng: "Ông......"
Trương Tử Nghiêu cười: "Ghi âm tôi đều giấu đi hết rồi, nếu em không đưa tiền, tôi sẽ đưa toàn bộ cho Chu Mặc Thần."
Lâm Kiều siết chặt tay: "Một ngàn vạn thì một ngàn vạn, nhưng tôi muốn ông đưa hết chứng cứ ông có cho tôi."
Sau khi sống lại, cô ta đầu tư vào hai nhà trong tương lai sẽ bạo, nhưng hiện tại công ty vẫn còn đang chậm rãi phát triển.

Vốn dĩ kế hoạch của cô ta vô cùng hoàn hảo, vô luận như thế nào cũng không thể động tới số tiền này, lại qua mấy năm nữa cô ta khẳng định có thể thành đại phú bà.
Nhưng muốn có đủ một ngàn vạn, cô ta lại không thể không bán đi, thời điểm ký tên tay cô ta run lẩy bẩy, trong lòng hận ngứa răng.
Cô ta gần như bán đi tất cả thứ mình có trong tay, lại mượn mẹ cô ta một ít tiền nữa mới đủ một ngàn vạn, dùng để đổi lấy các loại ghi âm trong tay Trương Tử Nghiêu.

————
Trong nháy mắt Lâm Kiều giao ra những hợp đồng đó, Lâm Lạc Lạc nhận được thông báo của hệ thống:【Hào quang của ngụy nữ chủ: 70%】
Lâm Lạc Lạc:【Sao lại đột nhiên giảm xuống nhiều như vậy?】
Hệ thống biểu hiện ra, Lâm Lạc Lạc khẽ gật đầu, hai công ty này trong tương lai phát triển cực tốt.

Từ công ty nhỏ vài người trở thành công ty trực tuyến lớn mấy vạn người, trong cốt truyện Lâm Kiều chính là nhờ vào hai công ty này mà giá trị con người một đường thăng tiến.
Hiện giờ lại phải bán đi với giá thấp, không khác gì tự mình bỏ qua bàn tay vàng.
"Vậy tôi sẽ thêm một mồi lửa nữa." Lâm Lạc Lạc cười nói.
"Mồi lửa gì?" Cố Thần Hi tắm rửa xong đi ra, anh tâm cơ cố ý không mặc áo trên, vừa đi vừa lau tóc, cơ bắp trên người vừa đẹp lại cường tráng, giống như tùy ý cho cô xem.
Lâm Lạc Lạc huýt sáo: "Nhìn không tồi nha."
Cố Thần Hi trong lòng mừng thầm, từng bước đi về phía cô: "Sờ càng không tồi, em có muốn thử hay không?"
"Hắc, lưu manh, anh đừng tới đây."
Anh càng thêm bước nhanh tới: "Nếu em đã kêu anh là lưu manh, thì dù sao anh cũng phải lưu manh một chút.

Hôm nay em muốn sờ thì sờ, không muốn sờ cũng phải sờ."
"Cứu mạng a nơi này có lưu manh."
"Em có kêu đứt cổ họng cũng vô dụng, nơi này là địa bàn của anh, ai cũng không cứu được em." Cố Thần Hi bắt lấy tay cô, lên trên sô pha đùa giỡn.
Dần dần có chút biến vị, Cố Thần Hi nhìn cô gái tươi cười như hoa, ngửi thấy mùi hương trên người cô, cả người có chút ngo ngoe rục rịch, anh chậm rãi tới gần cô, hô hấp có chút dồn dập.
Anh muốn hôn cô.
Nhưng vào lúc này, ba mẹ anh cầm chìa khóa, vội vã mở cửa chạy vào: "Thằng nhóc thúi kia, sao mày lại có thể cưỡng đoạt người khác! Mau buông con gái nhà người ta ra!"
Lâm Lạc Lạc: "......"
Cố Thần Hi: "......"
Như này có chút xấu hổ..