Khương Nhan bước ra ngoài điện bên, đưa mắt liền nhìn thấy hành lang có người đứng đó, là Phùng tế tửu cả người quan bào đỏ tươi.
 
Khương Nhan đoán ra Phùng tế tửu hẳn là đang chờ nàng, liền bước nhanh đến, khom người gọi: “Tế tửu đại nhân.”
 
“Ải này xem như là ngươi đã vượt qua rồi, nhưng chuyện này sẽ không kết thúc ở đây mà là bắt đầu. Con đường sau này, ngươi phải tự mình bước đi rồi.” Ánh mắt Phùng tế tửu rơi vào hư vô xa xăm, ngoảnh đầu nói, “Cây cao đón gió dễ đổ*, người dũng cảm nhất chưa chắc là người may mắn nhất...Thật ra nếu ngươi có thể chờ, sau khi thái tử lên ngôi, vụ án của Nguyễn Ngọc sẽ có chuyển biến.”

 
(*Nguyên văn 木秀于林, 风必摧, trích trong câu “Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả”: cây cao vượt rừng gió sẽ dập , chim bay vượt đàn chịu súng săn chỉ người nổi bật dễ bị chú ý, bị ghen tị làm hại)
 
Đôi mắt Khương Nhan trong vắt, từ tốn mà lại kiên định đáp: “Tế tửu đại nhân, học trò không hi vọng ngày Nguyễn Ngọc tỉnh lại, để nàng biết được hung thủ thật sự vẫn tiêu dao tự tại cùng với những lời đồn đãi bừa bãi. Sự dơ bẩn, bao che cấu kết của thế gian này, đối với phụ nữ và kẻ yếu có quá nhiều thành kiến và bất công, chuyện đến bây giờ, học trò đã không phải đấu tranh vì một mình Nguyễn Ngọc nữa.”
 
Nàng tâm ý đã quyết, Phùng tế tửu cũng không nói nhiều lời, chỉ thở dài nói: “Một câu nói của Phù thủ phụ so với một câu của hoàng hậu nương nương có phân lượng nặng hơn nhiều. Hôm nay ông ấy vì ngươi lên tiếng đã là ngoại lệ, phần ân tình này ngươi cần nhớ kĩ.”
 
Khương Nhan gật đầu: “Học trò ắt sẽ ghi lòng tạc dạ!”
 
Đang nói chuyện, cổng lớn điện bên mở ra, tiểu thái giám dẫn Chu Văn Lễ từ trong điện bước ra. Thấy hai người vẫn còn đứng dưới hành lang nói chuyện, bước chân của Chu Văn Lễ thoáng khựng lại, gật đầu tỏ ý với Phùng tế tửu, mắt lại rơi trên người Khương Nhan.
 
Phùng tế tửu hiểu ý, nhìn thái tử nói: “Điện hạ, thần vẫn cần chủ trì Lộc Minh yến, đi trước cáo lui.” Nói rồi, ông chắp tay, đi về hướng điện Phụng Thiên.
 
Khương Nhan sợ Phù Ly lo lắng, cũng chắp tay rời đi, nào ngờ vừa xoay người liền bị thái tử gọi lại. Chu Văn Lễ để nội thị trái phải lui đi, ôn hòa hỏi: “Có thể mượn chút thời gian, cùng cô nương tỏ bày?”
 

Khương Nhan xoay người, ánh mắt khó hiểu.
 
Chu Văn Lễ đưa tay làm tư thế ‘mời’, tỏ ý vừa đi vừa nói.
 
Hành lang khúc khuỷu, dời bước đổi cảnh, ánh mặt trời xuyên qua khe lá rơi xuống trước thềm. Khương Nhan bước sau nửa bước với Chu Văn Lễ, theo hắn đi dọc hành lang vòng qua cung điện hỏi: “Điện hạ có chuyện gì thế ạ? Nếu học trò có thể giúp được, tất sẽ tận hết sức mình.”
 
Chu Văn Lễ khôi phục tinh thần, thấp giọng thở dài, một tay chắp sau lưng, một tay đặt trước người, nho nhã nói: “Năm ta mười bốn tuổi là lúc triều đình dao động nhất, lúc ấy Lưu quý phi vẫn chưa mất, Duẫn Vương được sủng ái nhất, mẫu hậu vì bảo vệ vị trí của ta mà đêm đêm mất ngủ, nghĩ đủ mọi cách tìm sự giúp đỡ từ nhà mẹ và Tiết gia. Sau đó Lưu quý phi bệnh mất, phụ hoàng bệnh nặng không khỏi, hai nhà Tiết Trương hòa giải triều đình, phụ hoàng mới bị ép đến mức lập ta thành thái tử...”
 

Nghe đến đây, đáy lòng Khương Nhan sáng tỏ, lời này của thái tử đa phần là giải thích thay hoàng hậu, liền tùy ý cười nói: “Chuyện trong thiên hạ này, vốn khó thể vẹn cả hai đường. Ta đã nói, không oán nương nương, ngược lại phải cảm kích người, cũng...cảm kích điện hạ.”
 
Nghe xong, Chu Văn Lễ hơi nghiêng mặt, mi mục đen nhánh mang theo ý cười, hỏi: “Ồ? Sao lại cảm kích ta?”
 
“Cảm kích điện hạ ‘quân tử hữu thành nhân chi mỹ’**, không để ta thành chim hoàng yến trong Đông Cung.” Dừng một lúc, nàng lại an ủi hắn nói, “Nữ tử tốt trong thiên hạ đâu chỉ nghìn vạn, điện hạ nhất định sẽ cưới được thái tử phi tốt nhất. Ta rất sợ bị bó buộc, hoàng cung lớn như thế, nhưng không hiểu tại sao, mỗi lần bước vào lại cảm thấy tù túng.”
 
(**Nguyên văn君子有成人之美Trích trong câu Khổng tử nói Quân tử giúp người làm điều tốt đẹp, không khiến người trở nên ác xấu. Kẻ tiểu nhân làm ngược lại.)
 
Chu Văn Lễ nghiêm túc lắng nghe, nghe xong lại lắc đầu bỗng nói: “Thật ra là ta nói dối.”
 
Khương Nhan hơi ngẩn người, chưa kịp phản ứng câu hắn nói ‘nói dối’ là chỉ việc gì, xoay đầu nghi hoặc nhìn hắn.
 
Chu Văn Lễ không lập tức giải thích, chỉ là hít sâu một hơi chậm rãi nói: “Lúc vừa vào Đông Cung, phù thủ phụ đảm nhiệm chức thái sư của thái tử, Phù Ly là bạn học của ta. Nhớ khi ấy cũng là ánh nắng ngày thu ấm áp, mềm mại như thế này, Phù thủ phụ giảng giải《 Kinh Thi 》, nói đến hai câu ‘Cầm sắt hữu chi’, ‘Chuông trống nhạc chi’***, nàng đoán xem Phù Ly đã nghi ngờ hỏi lại như thế nào?”
 
(***Chỉ việc dùng đàn và sắt để tiếp cận nàng và dùng tiếng trống chuông để làm nàng vui vẻ)
 
Nhắc đến Phù Ly, Khương Nhan liền có chút hứng thú, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ hơn hai năm trước của Phù Ly, liền khúc khích cười, học theo giọng lạnh lùng, cao ngạo của Phù Ly nói: “Có thời gian để lấy lòng nữ nhân, chẳng bằng đi luyện kiếm còn hơn!”
 
Chu Văn Lễ ha ha cười lớn, suýt chút quên mất lễ nghi của chủ Đông Cung, hồi lâu mới thở hển hển nói: “Giống hệt lời nàng nói vậy, không khác chữ nào!”
 
Khương Nhan thậm chí có thể tưởng tượng được sắc mặt trầm trầm của Phù thủ phụ, dáng vẻ không chịu nhận sai của Phù Ly, khóe môi cũng mang theo ý cười hỏi: “Thế điện hạ hỏi lại thế nào?”
 
Chu Văn Lễ tự cười nhạo mình, “Ta à, lúc ấy vừa thành thái tử, tuổi trẻ khinh cuồng, vẫn cảm thấy thiên hạ giang sơn sẽ ở trong tay ta. Thế là ta liền nói với Phù thủ phụ, nếu tương lai ta có người trong lòng rồi, hà tất cần dùng chuông trống cầm sắt chuyện bé xé ra to như thế? Chẳng phải chỉ cần hạ một đạo ý chỉ, liền có thể cưới nàng vào cửa, dù sao ta là thái tử, chỉ lệnh của thái tử, thiên hạ ai dám không nghe theo chứ!”
 
Hóa ra trước đây Chu Văn Lễ là một thiếu niên như thế ư? Khương Nhan không nhịn được hỏi: “Điện hạ nhất định bị Phù thủ phụ phạt rồi.”
 
“Không sai, đó là lần đầu tiên ta bị khẽ thước.” Nói đến chuyện ngốc nghếch lúc còn nhỏ, Chu Văn Lễ bất đắc dĩ lắc đầu, “Phù thủ phụ nói: Tất thảy những thứ tốt đẹp trong thiên hạ đều không nên không ra sức mà có được, mà là phải không ngừng theo đuổi mới có được điều đó, nữ tử là như thế, đại đạo cũng là vậy. Cường thủ hào đoạt không khác gì cầm thú cả, là hành vi của bạo quân, tương lai bất kể là nữ tử nhà nào, cho dù là thích hay không đều phải dùng lễ đối đãi. Nhiều năm như thế rồi, rất nhiều lời Phù thủ phụ nói với ta, ta đều đã quên, chỉ có lời dạy này vẫn trước sau khắc ghi trong tim.”
 
Tựa như hiểu được gì đó, Khương Nhan bất giác dừng bước, nhìn bóng lưng to rộng mà cô đơn của thanh niên này, hồi lâu không lên tiếng.
 
Chu Văn Lễ cũng dừng bước nhưng không xoay đầu lại, thở dài nói: “Nói thật thì, Khương Nhan, ta thật sự thích nàng, cũng từng nghĩ đến cảnh tượng nếu nàng ở bên cạnh sẽ là thế nào, nhưng ta cũng hiểu rõ, giữa chúng ta cuối cùng cũng có một Phù Ly chắn ngang...Lời tiên sinh dạy, ta không ngày nào dám quên; Phù Ly vì ta đỡ đao chắn kiếm, ta càng không thể đoạt đi tình yêu của hắn, cho nên nàng yên tâm, ta tuyệt sẽ không làm ra hành vi như Tiết Duệ.”
 
Không ngờ đến chuyện này, Khương Nhan ngây người hồi lâu, mới vén tóc nói: “Khương Nhan có tài đức gì dám nhận hậu ái của điện hạ chứ.”
 
“Hôm nay nói ra mọi chuyện, khiến nàng chê cười rồi. Đi ra ngoài hành lang này, nàng liền quên sạch đi nhé.” Đang nói, trên cầu không xa mơ hồ truyền đến tiếng cười nói, Chu Văn Lễ theo âm thanh nhìn sang, thoáng cái liền im lặng.
 
Lý Trầm Lộ và Tiết Vãn Tình ngắm cúc, bên cạnh còn có một nam tử ngoài hai mươi, trên người khoác quận vương phục, đội cổn miện ngũ chương, đỉnh mày như đao rất sắc bén, một tay cầm hộp đựng dế được chạm rỗng, tay kia ôm lấy eo của Lý Trầm Lộ, hai người cùng nhau cúi đầu ngắm dàn cúc vàng tơ trang trí trên cầu, tư thế vô cùng thân mật.
 
Khương Nhan cũng nhìn theo ánh nhìn của Chu Văn Lễ, khẽ giọng nói: “Vị kia, thiết nghĩ là Duẫn Vương chăng.”
 
“Không sai, chính là nhị hoàng huynh.” Chu Văn Lễ dường như nghĩ ra gì đó, đôi mày đen nhánh khẽ nhíu lại, nói, “Nàng nói, lần này phụ hoàng đích thân ra tay nghiêm tra chuyện khoa cử của nàng, có phải là có ẩn tình nào khác không?”
 
Vừa nói như thế, Khương Nhan ngược lại có chút cảnh tỉnh. Chẳng lẽ thật sự là Lý Trầm Lộ và Duẫn Vương đổ dầu vào lửa?
 
Nhóm người trong hoa uyển vẫn chưa phát hiện ra trong hành lang có người, vui vẻ cười nói đi xa. Khương Nhan và Chu Văn Lễ mới vòng sang lối rẽ khác, vừa đi qua thềm đá trước đình, lại nhìn thấy một người cầm đao tiến lên.
 
Thấy Khương Nhan bình an quay về, sắc mặt phủ băng của Phù Ly dần tan chảy, chỉ là đáy mắt vẫn còn sót lại vài phần lo âu, ôm quyền với Chu Văn Lễ: “Thái tử điện hạ.”
 
“Được rồi, giữa ta và ngươi cần gì nói những lời này chứ?” Chu Văn Lễ ôn nhã cười cười, nháy mắt với Khương Nhan, dùng giọng thoải mái nói với Phù Ly, “Khương cử nhân là nhân tài ta coi trọng nhất, lệnh ngươi dẫn nàng đi dạo xung quanh. Nhớ, ngươi phải thay ta bảo vệ nàng thật tốt đấy.”
 
Xung quanh, người của lễ bộ và cung tì trong nội thị tới lui không dứt, có lời nói này của thái tử, hai người tự mình đi chơi liền thành chuyện hợp tình hợp lý.
 
Sắc mặt Phù Ly bây giờ mới dịu lại, lập tức nghe lệnh: “Vâng, thần tuân mệnh.”
 
Khương Nhan đi đằng sau Phù Ly, đến bên ngoài cổng Phụng Thiên, đi thêm vài bước nàng dừng bước quay đầu nhìn, thái tử vẫn đứng đó, không biết đang nghĩ gì. Thấy nàng quay đầu, Chu Văn Lễ ngạc nhiên, cười đưa tay vẫy vẫy với nàng, ra hiệu nàng mau đi đi.
 
Dưới bầu trời trong xanh, tường đỏ ngói xanh sậm, Khương Nhan khom người, hợp tay áo lại hành lễ với Chu Văn Lễ.
 

 
Hành lễ xong, mới cười khẽ, chạy bước nhỏ theo Phù Ly cầm đao đang chờ ở phía trước.
 
 
“Nàng không sao chứ?” Trong góc không người, dưới sự che chắn của thân cây táo tàu gồ ghề , Phù Ly kéo Khương Nhan nấp sau cây táo tàu to không nhịn được hỏi, “Hoàng thượng có làm khó nàng không?”
 
“Không sao, cả người bình an rút lui rồi.” Khương Nhan không để ý cười cười, “Chỉ là hoàng thượng bắt ta vào triều phải dùng thân phận nam tử, sau này e là không thể thường ăn mặc như cô nương rồi.”
 
Phù Ly rõ ràng không tin, nhíu mày nói: “Không còn gì khác ư?”
 
Quả nhiên không chuyện gì giấu được hắn cả...
 
Khương Nhan nghĩ ngợi, lại nhỏ giọng nói: “Hai, ba năm sau, liền do hoàng hậu nương nương làm chủ ban hôn...Nhưng ta đã nói với hoàng hậu nương nương rồi, ta chỉ sẽ gả cho mình chàng thôi.”
 
Dường như sớm đã đoán được, Phù Ly nắm chặt chuôi đao, bóng đen giữa mi tâm càng dày đặc hơn, thấp giọng nói: “Chuyện này nàng không cần lo lắng, ta sẽ tự giải quyết.”
 
“Được, vừa khéo ta được rảnh rỗi.” Khương Nhan vui vẻ đồng ý, lại nói, “Chẳng qua chàng cũng cần cẩn thận, quan trường hung hiểm, hôm nay ta xem như đã lĩnh giáo được rồi.”
 
“Ta vào cung lâu hơn nàng đấy, còn cần nàng bận tâm sao.” Phù Ly thấp giọng nói, lại hạ mắt chăm chú nhìn nàng, không vui hỏi, “Nàng và thái tử sóng vai đi cùng nhau, đã nói gì rồi?”
 
Câu ‘sóng vai đi cùng nhau’ được nhấn rất nặng, mang theo vài phần chua lè.
 
Khương Nhan không nhịn được cười nói: “Bách hộ đại nhân, ta rõ ràng bước sau hắn một bước mà? Con mắt nào của chàng nhìn thấy ta cùng hắn sóng vai đi cùng nhau chứ? Chẳng trò chuyện gì, ngực lại là nói chuyện ‘cầm sắt hữu chi’, ‘chuông trống lạc chi’ của thái tử điện hạ lúc còn nhỏ khi Phù thủ phụ giảng bài, lúc ấy còn có vị nào đó không biết tốt xấu học cùng lại hỏi Phù thủ phụ, nói gì mà ‘Có thời gian để lấy lòng nữ nhân, chẳng bằng đi luyện kiếm còn hơn!’”
 
Nói đến đây, Khương Nhan đưa mắt nhìn Phù Ly, cười khúc khích nói: “Chàng nghe xem cái này giống lời gì chứ? Cũng không biết thiếu niên khẩu khí cuồng vọng này là ai, chỉ biết, nếu nữ nhân tương lai của hắn biết được bản thân so với đao kiếm lạnh băng còn chẳng bằng, nhất định sẽ đau lòng lắm đấy.”
 
Phù Ly lộ ra chút giận dỗi, quay đầu nói: “Đây là kế ly gián mà Chu Văn Lễ bịa đặt ra, nàng không được tin.”
 
Hắn thẹn quá hóa giận, Khương Nhan cứ muốn trêu thêm, cố ý kéo dài giọng hỏi: “Thật như thế ư~?”
 
Phù Ly đưa tay che mũi ho khan một tiếng, chuyển sang chủ đề khác: “Nàng muốn đi đâu dạo không?”
 
“...” Lại là chiêu này?
 
Thấy Khương Nhan chỉ cười không nói, Phù Ly tự mình làm chủ. Gợi ý: “Nàng muốn đi xem thử Hàn Lâm Viện không?”
 
Hàn Lâm Viện là nơi tụ tập của trạng nguyên tài tử các đời, nghe xong, Khương Nhan cũng không thèm trêu Phù Ly nữa, cười khanh khách nói: “Lần này thi hương trong phủ Ứng Thiên, ta chỉ thi hạng hai đấy, chàng tin ta sẽ đứng đầu ba hạng của thi đình không?”
 
“Có thể tranh cao thấp với ta, nhất định có tài làm trạng nguyên.” Khóe môi Phù Ly lộ ra ý cười kiêu ngạo nhàn nhạt, nâng cằm nói với nàng, “Đi thôi. Đi nhớ đường rồi, sau này ta có thể đến tìm nàng.”
 
Hai người từ cổng trái Trường An ra ngoài, băng qua phủ Tông Nhân, rẽ phải, liền thấy một toà cung điện trang nghiêm, trên bảng hiệu ghi ba chữ to “Hàn Lâm Viện” lấp lánh ánh vàng. Khương Nhan đưa tay vuốt ve tượng thú bằng đá ngoài cổng, vòng quanh bức tường cao đi vài trượng, mơ hồ nghe thấy giọng nói người qua lại ở bên trong, hít hít mũi, trong không khí có thể ngửi thấy hương sách mực nhàn nhạt.
 
Người không phận sự không được vào trong, Khương Nhan liền ở ngoài tường và trước cổng nhìn vài vòng, cho dù như thế cũng đủ khiến cảm xúc trào dâng trong lòng.
 
Đây chính là Hàn Lâm Viện, là nguồn gốc của lịch sử quốc nhà, bản thảo của chiếu thư cũng từ đây ra, là điểm bắt đầu trên con đường làm quan của vô số tài tử.
 
Không biết nghĩ gì đó, Khương Nhan đột nhiên quay đầu hỏi Phù Ly: “Nếu hôm nay ta không an toàn rút lui, chàng sẽ thế nào?”
 
Phù Ly ôm đao Tú Xuân trong lòng, đứng dựa tường nói: “Sử dụng tất cả quan hệ, đưa nàng đi.”
 
“Nếu tương lai ta không có tên trong bảng thì thế nào?”
 
“Ta nuôi nàng.”
 
Trong lòng Khương Nhan khẽ rung động, lại ngẩng đầu nhìn cành cây xiên ngang trên tường: “Ai cần chàng nuôi? Ta nếu có thể bị thuần phục, thì không phải là Khương Nhan nữa rồi.”
 
Trong không trung vài cánh chim tước bay qua, ánh nắng rực rỡ, phủ lên dáng người mảnh khảnh của nàng, chiếu lên tường đỏ ngói xanh, tựa như một bức tranh diễm lệ.
 
……

 
Có lẽ là thi hội gần đến, Khương Nhan cả ngày đều bôn ba với các vị tiến sĩ, tư nghiệp, chăm học thỉnh giáo, làm thơ sách luận, lúc khôi phục tinh thần cả phủ Ứng Thiên đã được bao phủ trong mùa đông giá rét.
 
Lá cây đã rụng, cành khô xiên ngang, Khương Nhan tay cầm cuốn sách gõ gõ vào lòng bàn tay, nho phục trắng bay bay trong gió. Từ Điển Tịch lâu ra ngoài, liền ở trước cổng nguyệt động bắt gặp Ngụy Kinh Hồng lâu rồi không gặp.
 
Kẻ này vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ, gặp ai cũng mang theo ba phần ý cười, phiến quạt không rời khỏi tay, trên mặt quạt viết bốn chữ ‘Kinh Hồng giẫm tuyết’, vừa khéo đem tên mình và tên của Ổ Miên Tuyết hòa vào trong.
 
“Đang muốn tìm ngươi!” Ngụy Kinh Hồng cong cặp mắt hoa đào dựa lên cổng nguyệt động, khép quạt giấy vào thẳng chủ đề “Một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?”
 
Khương Nhan cầm cuốn sách, chậm rãi nói: “Lâu rồi không gặp, bản lĩnh nói chuyện của ngươi vẫn là đầy tục khí như thế, không thấy có tiến bộ nào cả.”
 
“Thế nói tin tốt trước nha.” Ngụy Kinh Hồng tự biên tự diễn, “Nghe nói Phù Ly lập công không ít, năm sau có thể thăng thành thiên hộ ngũ phẩm!”
 
Nhanh như thế sao!
 
Trong vài tháng nay Phù Ly rốt cuộc đã làm gì rồi? Năm sau hắn cũng vừa đến tuổi cập quan, cư nhiên trở thành thiên hộ rồi sao?
 
Thật đáng vui mừng, lại nhìn Ngụy Kinh Hồng mở quạt ra, chậc chậc lắc đầu: “Đáng tiếc hoa thơm trăm dặm cũng có thể thu hút được cả ong bướm, tin xấu à...”
 
Khương Nhan lười cùng hắn đôi co, bảo: “Mau nói đi.”
 
“Phù Ly trẻ tuổi anh tuấn, tài năng, trên người lại không có hôn ước, Nghiêm thị lang binh bộ vừa nghe tin lập tức hành động, có ý dâng tiểu muội nhà mình cùng Phù Ly kết duyên.”
 
Nghe xong, mí mắt Khương Nhan hơi run lên, cuộn chặt cuốn sách trong tay.
 
Ngụy Kinh Hồng thu tất cả vào trong đáy mắt, tỏ ra nhàn hạ, tiếp tục khích nàng: “Đã hơn một tháng không gặp hắn rồi, ngươi nếu lại trầm mê sách mực, lạnh nhạt với Phù Ly, người khác thật sự sẽ tìm đến cổng cầu hôn hắn đấy!”
 
 
Đầu tháng mười một, kì nghỉ tháng.
 
Trời rơi tuyết vụn, hà hơi thành băng, dõi mắt nhìn ra, phủ Ứng Thiên gần sông xa núi, lâu đài đình các hoàn toàn thành từng mảng sương trắng mông lung.
 
Trong nhã gian của quán trà bên đường, khói nghi ngút trên cái lò nhỏ, thìa trà và túi trà đều đã chuẩn bị đầy đủ, Khương Nhan lại không hề để ý đến, chỉ chuyên tâm cầm tập kinh nghĩa chép tay, thỉnh thoảng dùng bút son khoanh tròn điểm cần chú ý.
 
Không bao lâu, tiếng bước chân trầm ổn đến gần, Phù Ly cả người võ bào xanh mực sậm màu đẩy cửa bước vào, cởi áo choàng phủ một lớp tuyết mỏng xuống nói: “Để nàng chờ lâu rồi.”
 
Khương Nhan khoác áo bào màu rêu, ngồi quỳ bên bàn trà, ‘Ừ’ một tiếng, vội vàng khoanh lấy điểm cần lưu ý, không rảnh để ý đến hắn.
 
Trong phòng yên tĩnh, Phù Ly treo xong áo choàng, ngồi đối diện Khương Nhan, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Ngồi một lúc, hắn đưa tay cầm túi trà bỏ vào bình tử sa, pha trà xong liền ngồi yên đó, Khương Nhan vẫn rũ mắt đọc sách, như lão tăng nhập định, siêu thoát thế tục.
 
Đẩy chung trà đến trước mặt Khương Nhan, Phù Ly không nhịn được hỏi: “Khương Nhan, nàng không có gì hỏi ta sao?”
 
Khương Nhan mắt cũng không thèm nâng, nhẹ tênh đáp: “Hỏi chàng điều gì?”
 
“Ngụy Kinh Hồng không nói cho nàng biết ư?” Phù Ly nhíu mày, thầm gắn mác ‘làm việc bất lực’ của Ngụy mổ nào đó xẻo một nghìn nhát.
 
Khương Nhan từ sau cuốn sách nâng mắt lên, nhìn gương mặt lành lạnh của Phù Ly ngồi đối diện, dáng vẻ rầu rầu không vui, liền gác bút, chà sát ngón tay bị lạnh đến đỏ ửng, lười nhác đáp, “Nếu chàng nói là chuyện muội muội của binh bộ thị lang, ta nghĩ, ta biết rồi.”