Trường thi quản lý nghiêm ngặt, Khương Nhan lúc vào viện liền có một ma ma quản sự dáng người gầy gò từ trong cung điều đến, đến quần áo bên ngoài cũng phải cởi ra kiểm tra từng tấc xem có giấu vật tư ở trong không... Lúc này ngã bệnh thật sự là quá bất ngờ, ở trong trường thi báo với khảo quan xin khám bệnh, đa phần sẽ bị gạch một nét, nếu bệnh tình nghiêm trọng, có thể bị hủy tư cách thi hội lần này.
 
Đã đi đến bước này, Khương Nhan không còn cách nào chờ thêm ba năm, liền cắn răng chịu đựng. May mà sau khi nôn xong, trong bụng cồn cào bình ổn lại không ít, chỉ là đầu vẫn còn choáng váng. Nàng dùng nước lọc súc miệng, lại đem khăn lạnh vỗ lên gương mặt, chờ đến khi sức khoẻ hồi phục được chút sức lực, mới lấy tấm ván khác trải thành giường, dùng tay nải làm gối, cuộn tròn chăn nằm trên ván cứng mà ngủ.
 
Hôm sau chính là trận thi đầu tiên, thi tứ thư ngũ kinh làm thơ vốn là sở trường giỏi nhất của Khương Nhan, nhưng vì cơ thể không khỏe, viết được một nửa, nét chữ liền có chút hoa đi, tư duy cũng không linh hoạt như ngày thường, viết rồi lại ngừng, ngừng rồi lại viết, đến khi màn đêm buông xuống, phần lớn các thí sinh đều đã nộp bài mà Khương Nhan vẫn chưa làm thơ, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo trong.

 
Quan tuần khảo ước chừng cũng thấy sắc môi trắng bệch cùng đầu tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh của nàng, cũng không hối thúc, chỉ cho người thắp một cây nến trước bàn nàng. Đến khi hết giờ, nếu nến đã cháy sạch mà nàng vẫn chưa làm xong thì khảo quan cũng sẽ cưỡng chế thu bài.
 
Giờ tuất một khắc, giá cắm nến đầy sáp nến, trong màn đêm lạnh lẽo, ánh nến cuối cùng tỏa sáng trong gió đông lạnh lẽo. Khương Nhan viết một chữ cuối cùng nộp bài, gắng gượng đầu óc choáng váng nặng nề, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
 
Nàng rõ hơn ai hết, trận thi đầu tiên nhất định là rớt rồi.
 
Cách vách truyền đến tiếng sột soạt, người tuần khảo tới tới lui lui, vầng trăng khuyết treo trên đầu cành, tỏa xuống trường thi bóng trăng loang lổ như sương. Khương Nhan chống tay bên trán, môi dưới cắn thật chặt, cằm hơi run run, ngồi trong đêm lạnh như nước hồi lâu, vài lần hít sâu thở ra mới miễn cưỡng bình tĩnh xuống, loại trừ tạp niệm, ép mình phải tập trung hoàn toàn trong hai trận thi sắp đến.
 
Đây chính là một canh bạc, nếu thắng hai trong ba, có lẽ nàng vẫn còn một cơ hội.
 
May mà thời gian mỗi trận thi cách hai ngày nghỉ, thí sinh tuy không thể rời khỏi trường thi nhưng vẫn có thời gian tự do. Khương Nhan nhanh chóng mời y sĩ, chiều hôm nay, một vị lão thái y mang theo hòm thuốc cùng ngự sử giám sát cùng quan tuần khảo đến trường thi khám bệnh. Tuần khảo quan đọc quy định, lệnh cho hai bênh không được có một hành động dư thừa, hoặc trao đổi ánh mắt.
 
“Bệnh từ khi nào?” Lão thái y bắt mạch, vuốt râu hỏi, “Hai ngày nay đã ăn gì?”
 

Khương Nhan nghĩ ngợi, ngoan ngoãn trả lời toàn bộ câu hỏi.
 
Thái y nhìn sắc mặt này, khẽ ‘ôi’ một tiếng, lại hỏi: “Gần đây có phải là khổ công đọc sách, thức khuya dậy sớm không?”

 
Khương Nhan nhớ lại hai tháng nay vì chuẩn bị cho kì thi nên chong đèn đọc sách đêm, thật sự chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng, liền gật đầu.
 
“Mệt mỏi quá độ, phong hàn đêm khuya vào người, lại vì ăn lung tung mà dẫn đến chóng mặt, vài ngày liền khỏi hẳn, không đáng ngại.” Lão thái y tận chức tận trách, tuy vừa bắt mạch liền biết đối phương là nữ tử nhưng cũng không nhiều lời, chỉ thở dài nói, “Đừng nóng vội lo lắng, uống một lần thuốc liền khỏi, chú ý giữ ấm cơ thể.”
 
Lời nói của thái y không sai chút nào, Khương Nhan uống một chén thuốc, ngủ một đêm tỉnh dậy liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, sau đó hai trận thi đều vô cùng thuận lợi, chỉ là trận đầu không thuận lợi, tương lai mờ mịt, tạo hóa thế nào chỉ đành nghe theo ý trời thôi.
 
 
Ngày mười lăm tháng hai, thi hội kết thúc.
 
Sáng ngày mười tháng hai, cổng lớn trường thi mở cửa, dẹp sạch vật chắn đường, mấy trăm thí sinh dự thi mới cũ liên tục rời khỏi trường thi lễ bộ.
 
Vài ngày nay râm mát, hôm nay lất phất mưa xuân, rất nhiều thí sinh đều không mang ô, chen chúc đứng ngoài mái hiên của cổng lớn lễ bộ trú mưa, cũng có người đưa tay áo chật vật chạy đi. Khương Nhan ôm tay nải nặng trịch bước ra, trong dòng người đông đúc liền nhìn thấy một người đứng ngoài cổng lễ bộ không xa.
 
Quan phục cẩm y vệ, đầu đội mũ to màu đen, đôi mắt giấu dưới bóng của chiếc mũ, cách dưới màn mưa bụi lất phất, không nhìn rõ gương mặt hắn nhưng Khương Nhan vừa nhìn liền nhận ra hắn – Phù Ly.
 
Hắn cầm ô dầu màu vàng sậm, không mang bội đao, dáng người thẳng tắp như tùng, dõi mắt nhìn vào trong cổng lễ bộ, dường như đang trong nhóm thí sinh đang trú mưa tìm gì đó. Bỗng, hắn chạm mắt với Khương Nhan, đôi mắt sáng lên, cầm ô giấy bước nhanh về phía này.
 
Giây phút ấy, mưa bụi trong mắt nàng tan biến, thấm thỏm cùng lo âu trong lòng thoáng cái biến mất, ném hết thành bại ra sau đầu, trong mắt trong tim đều là dáng vẻ Phù Ly tách gió mưa ra, vững bước đi đến đón nàng.
 
Mấy trăm thí sinh, chỉ có nàng là có người chờ đợi, có người đến đón.
 
Vừa bước xuống bậc thang, một chiếc ô giấy rộng liền che trên đầu nàng. Quy tắc trong cung nghiêm ngặt, Phù Ly không có hành động quá thân thiết, chỉ thuận tay nhận lấy tay nải nặng trịch trên vai nàng, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
 
“Ủa? Sao có cẩm y vệ vậy?”
 
“Hẳn là huynh trưởng, bạn thân của cử nhân này rồi...”
 
“Sướng quá, ta cũng muốn có một bạn thân trong cung đấy!”
 
Sau lưng truyền đến một trận xì xào vui vẻ, khóe môi Khương Nhan hơi cong lên, cùng Phù Ly bước ra cổng cung, nghe tiếng mưa lộp bộp trên mặt ô, hỏi: “Kì nghỉ tháng này chàng dùng hết rồi đúng không? Ta cho rằng chàng sẽ không đến đón ta.”
 
“Vừa làm xong việc, tiện đường đến đón nàng về.” Hạt mưa bay bay, sắc mặt Phù Ly bất động, khẽ nghiêng ô về bên Khương Nhan, nửa bên vai ướt đẫm nước mưa, không bao lâu liền thành một mảng sậm màu.
 
Khương Nhan đưa tay đẩy ô về hướng hắn, “Nếu muốn đến đón ta, sao không đem thêm một chiếc ô?”
 
Vai hai người chạm nhau, vô cùng thân mật lại như hợp tình hợp lý. Tay áo ma sát vào nhau, Phù Ly lại nghiêng dù sang, dùng giọng sâu xa nói: “Một chiếc là đủ rồi.”
 
Khương Nhan hiểu rõ, nhìn thấu tâm tư nhỏ của hắn, không nhịn được cười khẽ một tiếng.
 
Tường đỏ ngói xanh, trước mắt đều là mưa bụi như sương mù, giọt nước từ trên mặt ô chảy xuống, dưới mặt đất nở rộ một bông hoa bằng nước nho nhỏ. Phù Ly mắt nhìn thẳng, tùy ý hỏi: “Ăn cơm trước hay đưa nàng về nhà nghỉ ngơi trước?”
 
“Nghỉ ngơi trước.” Khương Nhan đang mệt mỏi, lại trải qua tám ngày thi hội dày vò, thân thể và tinh thần đều rã rời.
 
Phù Ly gật đầu, không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Cũng được, ta đã đặt chỗ trên Thượng Thiện trai rồi. Chờ lúc có kết quả, nàng trúng hội nguyên rồi, ta lại cùng nàng ăn mừng một trận.”
 
Hắn nói nhẹ tênh, tựa như chắc chắn Khương Nhan sẽ đoạt giải nhất thi hội vậy, nhưng rơi vào tai Khương Nhan lại chỉ còn chua xót vô hạn.
 

Nàng không biết phải mở miệng thế nào với hắn, lần này đừng nói đến đứng trước ba hạng, có thể có tên trong bảng hay không còn là chuyện chưa biết được...
 
Nàng hiếm khi im lặng, trong mắt cũng không còn ý cười, vẻ mặt lơ đãng không biết đang nghĩ gì. Phù Ly hơi lo lắng hỏi: “Trong người không khỏe ư?”
 
Trên bức tường cung, một đàn chim tước ướt đẫm run run đứng bên cạnh nhau, tạo thành một hàng chấm đen rung động. Khương Nhan xoay người, lắc đầu cười nói: “Không sao, ta rất khỏe.” Dừng chút, nàng nhẹ giọng nói: “Tiệc mừng của Thượng Thiện trai hủy đi.”
 
Thấy Phù Ly nghi hoặc, nàng mở miệng, dường như có lời muốn nói, cuối cùng lại chỉ thở dài nói: “Sau hai ngày công bố kết quả liền là thi đình, ta muốn yên ổn chuẩn bị kì thi, chờ ta trúng cử, cưỡi ngựa dạo phố, chàng hẳn cùng ta uống rượu nhé.”
 
Lúc nói những lời này, nàng vẫn cười, chỉ là trong mắt phản chiếu mưa bụi Giang Nam, chất chứa sự thẫn thờ nói không nên lời, vô thức khiến Phù Ly lo lắng.
 
“Khương Nhan.” Phù Ly ngừng bước, hỏi, “Nàng thật sự không sao chứ?”
 
“Không sao, ta có thể có chuyện gì chứ?” Khương Nhan nghiêng đầu, cười nói.
 
 
Trong mười mấy ngày chờ đợi kết quả, Khương Nhan ngược lại thả lỏng hơn nhiều, nên ăn vẫn ăn, nên chơi vẫn chơi, hoàn toàn không vất vả học ngày học đêm như các thí sinh khác, ngẩng đầu chờ đợi.
 
Trước ngày có kết quả một ngày, nàng đến phủ thượng thư.
 
Cuối năm ngoái lúc nghe Triệu ma ma nói, ngón tay Nguyễn Ngọc thường xuyên run nhẹ, vốn cho rằng nàng rất nhanh sẽ tỉnh lại, nhưng đông tan đào nở, nàng vẫn chưa tỉnh lại, tóc đen óng ả cũng khô héo đi không ít, gương mặt phúng phính nhanh chóng gầy đi, trở thành mặt trái xoan nhọn nhọn, tuy không nhìn thấy thân thể, nhưng ước chừng cũng không còn bao nhiêu thịt nữa.
 
“Ta vẫn thích dáng vẻ đẫy đà của ngươi trước đây.” Khương Nhan lau ngón tay giúp Nguyễn Ngọc. Lau đi lau lại, động tác của nàng dần chậm xuống, ý cười bên môi cũng nhạt đi.
 
Một lúc sau, nàng có chút bất lực nhìn Nguyễn ngọc, bỗng nói tiếng ‘xin lỗi’: “A Ngọc, nếu ta không có tên trong bảng, ngươi có cười chê ta không?”
 
Nguyễn Ngọc đương nhiên không cách nào đáp lại lời nàng, chỉ là đồng tử dưới mí mắt xoay chuyển, nhưng đến khi chăm chú nhìn lại, lại không thấy gì, trong phòng yên tĩnh như một nấm mồ.
 
Không biết bao lâu sau, Triệu ma ma mang trà nóng đến, đưa cho Khương Nhan nói: “Cô bận trăm công nghìn việc vẫn có thể trích thời gian đến thăm cô nương nhà lão, thật sự là có lòng rồi.”
 
Khương Nhan lắc đầu: “Ma ma, việc ta có thể làm được thật sự chỉ có hạn, như muối bỏ biển mà thôi.”
 
Triệu ma ma hành lễ với Khương Nhan, hốc mắt đỏ lên, thành khẩn nói: “Tiểu thư có thể tìm được một người bạn như cô, đã là may mắn ba đời, cô thường xuyên nhớ đến tiểu thư nhà lão là được, mỗi tháng còn đưa đến bao nhiêu thuốc bổ, chúng tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn! Lão gia chưa từng hà khắc với tiểu thư, thuốc thang đều dùng loại tốt nhất, ngân lượng mua thuốc vẫn mong cô giữ lại bên người mà dùng!”
 
Khương Nhan ngây người, khó hiểu hỏi: “Thuốc gì?”
 
Thấy Khương Nhan mờ mịt, Triệu ma ma cũng ngẩn người, vội nói: “Là mùng một mỗi tháng đều treo ngoài cổng phủ thượng thư, dùng giấy dầu để bọc lại, hình như đều là những thuốc chuyên trị hôn mê...Chẳng lẽ không phải là cô sao?”
 
Khương Nhan lắc đầu. Nàng chỉ đưa đến hai lần nhân sâm táo đỏ, đều là đích thân đưa cho Triệu ma ma, không tặng những thứ khác...
 
Chẳng lẽ là Phù Ly ư?
 
Chờ tối Phù Ly về, Khương Nhan liền chờ đứng bên ngoài chờ, lúc nói chuyện sẵn tiện hỏi hắn chuyện này. Nào ngờ Phù Ly cũng lắc đầu nói: “Không phải ta.”
 
“Lạ thật.” Khương Nhan càng lúc càng khó hiểu: Chẳng lẽ lại là Ổ Miên Tuyết và Ngụy Kinh Hồng sao?
 
Tóm lại vẫn là muốn tốt cho A Ngọc, Khương Nhan tạm thời gác lại chuyện này, không nghĩ nhiều nữa.
 
 
Hôm sau, lúc hạnh bảng công bố, cả đám người trong phủ Ứng Thiên ồ ạt đến xem. Rất nhiều người đã nhờ quan hệ nghe ngóng tên trong danh sách, mà Khương Nhan lại thản nhiên ngồi trên xích đu trong sân, mặc cho cánh hoa đào rơi đầy người, đến cửa cũng không bước ra ngoài.

 
Nàng không biết phải dùng tâm trạng gì để đối mặt.
 
Phù Ly vốn cũng không định đi đi xem, dù sao đi nữa theo hắn thấy, Khương Nhan không hạng nhất cũng hạng nhì, chuyện chắc chắn như đinh đóng cột, có xem hay không thì kết quả cũng là như vậy. Chẳng qua hôm nay công vụ ít, làm xong việc bước qua ngoài cổng thành, vừa khéo nhìn thấy người của lễ bộ đang cầm bảng hạnh đi đến dán bảng.
 
Đi được vài bước, bước chân hắn thoáng khựng lại, nghĩ ngợi chút cuối cùng cũng quay lại, dựa vào cả người mặc quan bào cẩm y vệ oai phong lẫm liệt mà thuận lợi chen vào đám người vây quanh bảng hạnh, đứng ở hàng đầu.
 
Rất nhanh, nhân viên lễ bộ liền dán xong bảng hạnh, Phù Ly ngẩng đầu, tầm mắt nhìn thẳng hạng nhất, bất ngờ là không phải tên Khương Nhan.
 
Không là hội nguyên, hạng nhì hạng ba cũng không sao.
 
Nghĩ như thế, hắn nhíu mày, lại tiếp tục nhìn xuống, ai ngờ càng xem sắc mặt càng lạnh đi. Hắn dường như không dám tin, lần nữa xem lại tên mười người đứng đầu từ trên xuống dưới...
 
Vẫn không có Khương Nhan.
 
Trong đầu đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ muốn nói lại thôi của Khương Nhan, trong lòng Phù Ly căng thẳng, liên tục nhìn các tên đằng sau.
 
Trong hai mươi hạng không có Khương Nhan.
 
Trong ba mươi hạng vẫn không có Khương Nhan...
 
Tại sao...lại như thế?
 
 
Mà trong tiểu viện trên phố Trường An, Khương Nhan thơ thẩn ngồi xích đu, cho đến khi cổng lớn bị người ta rầm một tiếng đẩy ra, gió xuân cuốn lấy cánh hoa rơi thổi vào trong sân tựa như cánh bướm bay lượn.
 
Phù Ly cả người mặc võ bào vẫn chưa kịp thay, thở dồn dập đứng ngoài cổng, lồng ngực phập phồng, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Khương Nhan, tựa như có nghìn vạn lời muốn nói, sóng nước cuộn trào.
 
Khương Nhan ngược lại bình tĩnh hơn hắn, mũi chân chạm đất, dừng xích đu lại.
 
Nàng biết Phù Ly đang ngạc nhiên chuyện gì, cũng biết hắn muốn hỏi gì, chỉ hơi nghiêng đầu, cười khẽ hỏi: “Ta...có rớt bảng không?”
 
Nàng bình tĩnh hỏi ra câu này như thế, đem toàn bộ ưu thương giấu đi, Phù Ly chỉ cảm thấy trong lòng đau tỉ tê, hận không thể lập tức đi đến ôm lấy nàng.
 
Thực tế thì, hắn cũng đã làm như vậy.
 
Gió cuốn hoa bay, trời cao mây trắng, Phù Ly bước nhanh lên mặt đất đầy cánh hoa, gắt gao ôm lấy người nàng. Áo choàng sậm màu theo gió tung bay, cảm xúc hắn trào dâng, một lúc mới khó khăn nói: “Hạng năm mươi bảy.”
 
Dây xích đu bị rối, Khương Nhan lại không để ý đến, ngây người hồi lâu, cánh môi đỏ tươi của nàng nửa hé ra, thở phào nhẹ nhõm cười nói: “Hạng năm mươi bảy ư? Cũng không tệ, may không rớt bảng.”