Đính hôn với...Tiết Vãn Tình?
 
Khương Nhan nhất thời cho rằng bản thân nghe lầm. Nàng ngạc nhiên đưa mắt nhìn Trình Ôn, chỉ thấy vẻ mặt hắn hờ hững, lại nói: “Xin lỗi, Khương cô nương, ta không giúp được ngươi.”
 
“Tại sao vậy Trình Ôn? Ai cũng được, tại sao khăng khăng là Tiết gia?” Khương Nhan dường như thật sự không nhận ra thanh niên tuấn tú mặc cẩm y mang đai ngọc này nữa rồi, cũng có thể nói là, trước giờ nàng chưa từng thật sự hiểu hắn.

 
Trình Ôn chỉ cười cười, bình thản nói: “Kết thân với Tiết gia, tiền đồ của ta có thể giảm đi mười năm tranh đấu. Khương cô nương, ta có lý do gì để từ bỏ cơ hội một bước lên trời này chứ?”
 
Đúng vậy, thế lực Tiết gia như mặt trời trên trời cao, có thể cưới được con gái duy nhất của Tiết gia chắc chắn sẽ đứng vững trong triều...Không biết tại sao, lời nói này phun ra từ miệng Trình Ôn, Khương Nhan chỉ cảm thấy đầy châm chọc.
 
“Trạng nguyên rõ ràng biết A Ngọc vì ai mà trở thành thế này, nếu đã lựa chọn Tiết gia, nếu đã như thế, cần gì mang thuốc đến đây?” Khương Nhan cười lạnh, “Thuốc của ngươi, không làm dịu được oan khuất của A Ngọc.”
 
“Khương cô nương, người chưa từng giãy giụa trong bùn lầy, sao lại có thể hiểu được cảm giác của ta chứ? Ta sợ nghèo, không muốn lại trải qua ngày tháng như trước đây...Còn thuốc này, kia là một chút tâm ý của ta, dù sao đi nữa Nguyễn cô nương từng giúp đỡ ta.” Thấy đôi mắt lạnh lùng của Khương Nhan, Trình Ôn chắp tay cáo biệt, “Nếu Khương cô nương để ý, sau này ta...sẽ không đến đây làm phiền nữa.”
 
Nói xong, hắn cúi người vái chào, xoay người bước lên cổ xe ngựa sang trọng.
 
Rèm xe buông xuống, che đi gương mặt hờ hững đến mức lạnh nhạt của Trình Ôn.
 
“Ta vốn cho rằng, Trình Ôn có khí khái, trọng tình nghĩa, nào ngờ vẫn là thua vì lợi ích, hư danh.” Dưới ánh hoàng hôn ráng vàng, Khương Nhan im lặng đứng trước cổng phủ thượng thư hồi lâu, than như thế.

 

Phù Ly ngược lại bình tĩnh hơn nàng, trong mắt là sự thông thấu khi nhìn rõ thiện ác cuộn trào, trầm lặng nói: “Thái học trò mỗi năm, ai không ôm ấp năng lực giúp đỡ thế gian chứ? Chỉ là cõi lòng ban đầu không biết khi nào lại vứt đi trong mưa gió hỗn độn. Thay đổi thương sinh khó như lên trời, nhưng thay đổi bản thân lại dễ dàng hơn nhiều.”
 
Khương Nhan lại thở dài, rối rắm nói: “Nhưng ta cảm thấy, hắn không nên là người như thế này.”
 
“Mỗi người một chí, không cưỡng cầu được. Đừng vì hắn mà buồn nữa, ta sẽ giúp nàng.” Phù Ly tự nhiên đưa tay giúp nàng vén lọn tóc rũ xuống ra sau tai, thấp giọng nói, “Nàng vào thăm là được rồi, ta ở ngoài chờ nàng.”
 
Khương Nhan đi thăm bạn thân, Phù Ly đi theo thật sự không tiện, huống hồ thế cục trong triều phức tạp, quan viên lén gặp mặt sẽ có rất nhiều trói buộc...Nghĩ như thế, Khương Nhan liền gật đầu nói: “Thế được rồi, ta đi chút sẽ về.”
 
Phù Ly ‘ừ’ một tiếng, lúc nàng xoay người đi hắn liền vội cất giọng: “Tối nay, ta cùng nàng dùng bữa.”
 
Bước chân Khương Nhan thoáng khựng lại, lúc quay đầu gương mặt lại lộ ra nụ cười tươi tắn đã lâu không thấy, cong mắt nói: “Biết rồi!”
 
Nhìn thấy bóng lưng Khương Nhan biến mất sau cổng Nguyễn phủ, ôn hòa trong mắt Phù Ly thoáng rút đi. Vạt nắng cuối cùng biến mất trong mắt hắn, chỉ còn lại mảng yên lặng khiến lòng người rét run.
 
Hắn nắm chặt bội đao trong tay, ánh mắt sắc bén như đao nhìn chằm chằm về hướng nóc nhà đối diện đường. Dường như phát giác ra gì đó, hắn dùng mũi chân đá một hòn đá lên, tiện tay đặt lên đầu ngón tay, gập tay búng ra, hòn đá bay lên đánh trên hàng ngói phát ra một tiếng thanh thúy như hàn đao rút ra khỏi vỏ.
 
Sau nóc nhà, một một bóng đen như quạ đen bị kinh động, từ dưới đất xông lên, nhanh chóng bỏ trốn về hướng phố Đông.
 
Vừa bắt đầu liền mơ hồ phát giác có người đang thầm theo dõi, quả nhiên không ngoài dự đoán. Ánh mắt Phù Ly chợt lạnh đi, bước chân vừa điểm, vượt qua bức tường gạch đá xanh đuổi theo.
 
 
Mà một bên khác, Khương Nhan vào trong phủ thượng thư, vừa khéo nhìn thấy gia đinh cầm lấy túi thuốc từ trên bộ gõ cửa bước vào hậu viện, thuốc một tháng một lần vì từ bên ngoài đưa đến, Triệu ma ma cũng không dám để tiểu thư nhà mình dùng, đang không biết làm sao giải quyết, liền thấy Khương Nhan Nhan bước bước lớn, nói: “Ma ma, thuốc này ném đi thôi. Không biết chừng vật đã biến chất rồi, không hợp cho A Ngọc dùng.”
 
Câu ‘vật đã biến chất’ một câu hai nghĩa, ý trào phúng trong đó Triệu ma ma không hiểu được. Thấy Khương Nhan không vui vẻ như trước, ma ma thức thời đồng ý, vội nói: “Cô yên tâm, lão lập tức vứt đi!”
 
Trong lòng Khương Nhan lúc này mới thoải mái hơn chút, bước lên thềm đá đi vào sương phòng của Nguyễn Ngọc, chóp mũi lập tức quẩn quanh mùi thuốc đã lâu không tan. Đại phu nói, nếu Nguyễn Ngọc hôn mê một năm không tỉnh, cơ hội tỉnh lại cũng không quá lớn nữa rồi...
 
Nghĩ như thế, khóe mắt bất giác chợt cay lên.
 
“A Ngọc, ngươi có biết ta đậu thám hoa rồi không?” Khương Nhan kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên giường Nguyễn Ngọc, nhìn gương mặt an tĩnh của nàng dưới ánh vàng nhạt, khẽ cười một tiếng, “Thái tử nói, ta mặc xiêm y của thám hoa ngược lại cũng rất ra dáng, ta đoán, hắn đang trêu ta. Sau đó ta còn cùng bọn họ cưỡi ngựa dạo phố, có rất nhiều người không biết thân phận thật sự của ta còn tặng hoa tặng khăn cho ta nữa, khiến Phù Ly ghen tuông hồi lâu đó! A Ngọc ngươi biết không, ta muốn nhất là nhận được hoa của ngươi, nhưng ngươi không đến được...”
 
Nàng luyên thuyên hồi lâu, Nguyễn Ngọc hệt như chìm vào giấc ngủ vĩnh cửu, không hề có phản ứng gì.
 
“Xin lỗi, A Ngọc, ta không đậu trạng nguyên. Nếu đậu, ngươi không cần phải chờ lâu như thế nữa.” Im lặng hồi lâu, Khương Nhan rũ xuống lông mi cong dài, giọng trầm đi nhiều, tựa như thở dài lại giống như bất lực, “A Ngọc, ta tận lực rồi, thật sự tận lực rồi.”
 
Dưới chăn nệm, ngón trỏ tay phải của Nguyễn Ngọc run run, Khương Nhan không hề phát hiện ra.

 
Nàng tự mình độc thoại: “Phù Ly liều chết mang chứng cứ về lại giống như đá chìm đáy bể, vụ án buôn muối lậu ở Trừ Châu lấy việc cách chức tri phủ Trừ Châu làm kết án, Tiết gia vứt bỏ Trừ Châu, chặt đuôi để sống, dùng cường quyền ép buộc cẩm y vệ tiêu hủy chứng cứ, trực tiếp gây nên mâu thuẫn gay gắt giữa Bắc trấn phủ tư cùng Đại Lý Tự...Có lẽ, đây là là một lỗ hỏng rất tốt, Tiết gia thâm căn đế cố, không thể dễ dàng lay động được, chỉ đành từng chút từng chút loại đi nanh vuốt của ông ta, chỉ là như thế, thái tử điện hạ vẫn phải chịu một chút ảnh hưởng.”
 
Dừng chút, Khương Nhan lại nói: “Thái tử là một người rất tốt, ta sẽ nghĩ hết cách để giữ vững vị trí cho hắn.”
 
Trong phòng yên tĩnh, Khương Nhan đưa tay giúp Nguyễn Ngọc sửa lại góc chăn, sau đó lại cười nhạo mình: “Suýt nữa quên mất ngươi trước giờ đơn thuần, thường ngày không thích nghe những chuyện rối rắm này nhất, ai, ta nói những thứ này với ngươi làm gì chứ? Vô duyên vô cớ quấy rầy sự yên tĩnh của ngươi.”
 
Đang nói chuyện, Triệu ma ma cùng một tiểu thị tì gõ cửa bước vào.
 
Thị tì đưa trà cho Khương Nhan, Triệu ma ma lúc này mới từ trong tay áo lấy ra một vật, hơi chần chừ đưa cho nàng: “Đây là vài ngày trước lão dọn dẹp trong hộp trang sức của tiểu thư lấy ra. Lão nghĩ, vật này chắc là tín vật định tình lúc tiểu thư cùng Tạ nhị công tử, nếu bây giờ hai nhà đã từ hôn, vật này để lại cũng không phù hợp nữa, có thể làm phiền cô nương trích chút thời gian thay lão trả cho Tạ gia không? Tránh ngày nào đó tiểu thư tỉnh lại, nhìn thấy nó lại thương tâm.”
 
Nói rồi, Triệu ma ma lặng lẽ đưa tay áo lau khóe mắt.
 
Kết đỏ tươi, tua nối tinh xảo, lập tức gợi lên không ít hồi ức trong Quốc Tử Giám của Khương Nhan.
 
Khi ấy Nguyễn Ngọc vẫn là thiếu nữ khỏe mạnh, Ổ Miên Tuyết và Ngụy Kinh Hồng ve vãn mắng yêu, Trình Ôn vẫn là một quân tử khiêm tốn nhún nhường tĩnh lặng...
 
Cảm xúc nhất thời phức tạp, Khương Nhan đưa tay nhận lấy chiếc kết cát tường kia, nhìn màu sắc tươi đẹp ấy hồi lâu, mới thấp giọng nói: “Ma ma lầm rồi, cái này, không phải là của Tạ Tiến tặng.”
 
Nào biết Triệu ma ma lại vô cùng kinh ngạc, vội hỏi: “Không phải Tạ nhị công tử, thì là ai? Đây là kết đồng tâm, thường làm vật định tình giữa các đôi trẻ, tiểu thư nhà lão trước giờ đoan trang hiền thục, không phải là người đã có hôn ước còn nhận tín vật của nam tử khác, cô có nhớ lầm hay không?”
 
“Kết đồng tâm?” Khương Nhan ngẩn người, vô thức hỏi, “Không phải kết cát tường sao?”
 
“Kết các tường và kết đồng tâm tuy hình dáng không khác nhau lắm nhưng cách bện rất khác, ta sẽ không nhận lầm đâu.” Triệu ma ma khẳng định.
 
Trong lòng Khương Nhan khẽ động, nhớ lại sắc đỏ rực trên mấy chục chiếc bàn năm ngoái, nghĩ đến cảnh Ngụy Kinh Hồng khoác vai Trình Ôn thay hắn giải thích: “Đây là do đích thân Nguyên Lượng huynh thắt đó, tặng cho các bạn học kết cát tường.”
 
Lại nhớ đến cảnh bên cửa sổ, Trình Ôn nhìn kết đỏ trong tay Nguyễn Ngọc, ôn hòa cười nói: “Không tốn công sức, thích là tốt rồi.”
 
Khương Nhan cúi đầu, quan sát kết trong tay mình, phát hiện ra thật sự không giống của mình.
 
Trong đầu chợt lóe sáng, bỗng bừng tỉnh, nàng dường như hiểu ra gì đó.
 
Có lẽ là là ý của Túy Ông không ở trong rượu*, trước khi Nguyễn Ngọc đính hôn, Trình Ôn liền bện kết cát tường cho những người quen biết, lại chỉ đưa cho Nguyễn Ngọc khác với mọi người, giấu đi lời tỏ tình hàm súc nhất của một thanh niên nghèo túng đối với người trong lòng.
 
(*Chỉ ý không ở trong lời, có tác dụng khác)
 
Đáng tiếc, phần tâm ý này Nguyễn Ngọc vẫn chưa kịp phát hiện.

 
Cảm tình khi ấy vô cùng thuần khiết, tươi đẹp mà lại u buồn, còn chưa bắt đầu liền đã úa tàn, rơi xuống đất hóa thành bùn.
 
Khương Nhan nắm lấy chiếc kết đồng tâm ấy, trong lòng dâng lên sự thẫn thờ chưa từng có, nói không ra nên cười hay nên thở dài, chỉ cảm thấy tạo hóa trêu ngươi, chúng sinh ngu muội.
 
 
Mà lúc này, xe ngựa bên phố Đông bỗng ngừng lại, kéo suy nghĩ của Trình Ôn về.
 
Hắn điều chỉnh lại sắc mặt, bình tĩnh vén rèm xe, hỏi: “Chuyện gì?”
 
“Trình công tử, Hoa Ninh huyện chúa đang ở phía trước đợi ngài.” Phu xe cung kính nói.
 
Sắc mặt Trình Ôn không dao động, đáp “Đã biết”, liền khom người bước xuống xe.
 
Nào bước chân vừa chạm đất, liền thấy Tiết Vãn Tình cả người mặc áo váy đỏ rực đùng đùng bước đến, không vui hỏi: “Trình Ôn, ngươi có phải là lại đến Nguyễn phủ không?”
 
“Phải.” Trình Ôn mang theo nụ cười, tốt tính nói, “Nguyễn cô nương từng giúp qua ta, cho nên...”
 
“Ta không thích ngươi đi gặp nàng ta!” Tiết Vãn Tình lớn tiếng đánh gãy lời hắn, hai má phẫn nộ đỏ bừng, “Nguyễn phủ có mấy đồng tiền? Coi như ân tình gì chứ? Sau này ngươi thành cô gia của Tiết gia, muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, không cần phải dây dưa không rõ với chuyện trước đây! Nói cho ngươi biết Trình Ôn, ngươi muốn đính hôn với ta, thì không cho phép ngươi nhìn nữ nhân nào khác nữa! Đưa thuốc không được! Báo ân cũng không được!”
 
Một người đàn ông giữa đường bị phụ nữ giáo huấn, dù là ai cũng không chịu nổi, chỉ có mỗi Trình Ôn lại hệt như bùn đất không biết nổi nóng, chỉ cúp mắt nói: “Vâng, huyện chúa.”
 
Tính tình hắn càng tốt, Tiết Vãn Tình càng đắc ý. Nàng ta liếc nhìn Trình Ôn một cái, thấy hắn đổi xiêm y sang trọng, ngược lại lộ ra vẻ tuấn dật, không cả người nghèo túng như trước đây, tính lại cực tốt, người cũng thông minh...
 
Thật ra, gả cho hắn cũng không tệ.
 
Nghĩ như thế, Tiết Vãn Tình hất cằm hừ nói: “Ngươi đừng cho rằng ta đang ghen, chẳng qua nể mặt cha ta muốn ngươi làm con rể, nên cho ngươi một lời khuyên nho nhỏ! Nói cho ngươi biết, ta không giống hồ ly tinh Nguyễn Ngọc không biết kiểm điểm kia, tiện nhân, ngươi tốt nhất là cẩn thận hầu hạ ta! Ta vui, sản nghiệp Tiết gia mới có phần của ngươi!”
 
Nghe xong, Trình Ôn nâng mắt, đôi mắt sâu không thấy đáy.
 
“Vâng, đa tạ huyện chúa nhắc nhở.” Hắn cười nói.