Sắc mặt Phù Ly cực đen, cả mặt chỉ có đôi mắt là sáng quắc lạnh băng.
 
“Hắn không phải đã báo tên tuổi rồi sao? Thôi Huệ thứ cát sĩ của Hàn Lâm Viện, cấp trên sai xuống để giúp ta soạn sách.” Khương Nhan mặc một bộ quan bào kín cổ màu xanh, thản nhiên đứng đó, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt, mặt dày cười hỏi, “Chàng đang ghen ư?”
 
Biết rõ còn hỏi.

 
Mà Phù Ly cũng sẽ không thừa nhận. Hắn nhíu mày, hai tay đặt lên bên tai Khương Nhan, kéo nàng vào lòng mình, bóng người cao lớn phủ cả người nàng, không vui nói: “Nàng nghiêm túc một chút.”
 
Khương Nhan dựa lên tường cung nháy mắt, không đứng đắn cười: “Tiểu Phù đại nhân là muốn thẩm vấn ta sao? Thẩm vấn ta cũng được, chỉ là trong cung quá nhiều người rồi, có thể về nhà lại thẩm tra không?”
 
Nàng cố ý nhấn mạnh chữ ‘thẩm’, gương mặt tươi cười gần trong gang tấc, thật sự là quá mức tự tin làm càn. Nhờ có bóng tối che phủ, dưới bức tường cung yên tĩnh không người, Phù Ly rất không nể tình, cúi đầu hôn lên môi nàng, khẽ cắn một cái, sau đó khuấy đảo triền miên khiến nàng thở không nổi, hai người đều buông bỏ tất cả trói buộc vì sự căng thẳng cấm kỵ mà nảy sinh ra kích thích.
 
Tiếng côn trùng râm ran, đêm tối vẫn thần bí mà đa tình như thế. Môi lưỡi hai người dây dưa, hơi thở quấn quýt, hồi lâu mới hổn hển buông nhau ra, hai chóp mũi chạm nhau, ổn định lại sự động tình trùng điệp.
 
“Nàng nói qua không nhìn nam tử khác một mắt, đã hứa như thế, nên liền đem nàng ‘hành hình tại chỗ’.” Đôi mắt Phù Ly sâu thẳm, giọng khàn đến nói không nên lời, hệt như dã thú rầm lên để ra uy, nói xong, hắn không cho đối phương có cơ hội phản bác, tiếp tục ngoạm lấy đôi môi ẩm ướt diễm lệ kia.
 
Cách thức ‘hành hình tại chỗ’ của Tiểu Phù đại nhân thật sự quá kinh thế hãi tục rồi, mỗi lần hôn xuống so với bình thường đều nhiệt tình triền miên hơn, mang theo vài phần dục vọng chiếm hữu không tên, khiến cho Khương Nhan gần như đỡ không nổi.
 
Có lẽ hai người đều mặc quan phục, lại vì ở trong cung nên gương mặt của Khương Nhan rất nhanh liền đỏ bừng lên, căng thẳng đến mất quên cả phải thở thế nào, một lát sau mới đẩy Phù Ly ra, thở dốc nói: “Chàng hôm nay sao vậy, máu ghen lại lớn thế này? Từ lần muội muội của Nghiêm thị lang binh bộ muốn cùng chàng kết thân, còn có cô nương Di Xuân lâu ném khăn cho chàng, ta cũng không nói gì nha.”
 

“Ta lại muốn nàng nói gì đó.” Phù Ly nhìn cánh môi mọng nước của nàng, thấp giọng nói, “Nhưng nàng vẫn không để ý gì, chút đỉnh giấm cũng không chịu vì ta mà ăn.”
 

“Ta biết chàng là người thế nào, không phải không để ý mà là tin chàng.” Khương Nhan thấp giọng cười nói, trêu hắn, “Trong nhà đã có một vò giấm to rồi, nếu thêm một vò, chẳng phải chua đến chết sao? Chàng chua ta ngọt, trời sinh tuyệt phối, vẫn mong Tiểu Phù đại nhân đừng giận dỗi nữa.”
 
Nói rồi, nàng từ trong vòng ôm của Phù Ly thoát ra, lùi về sau một bước, không đứng đắn vái chào.
 
Phù Ly hừ mũi, khoanh tay hỏi: “Ai ghen chứ? Ít đề cao bản thân đi. Tiểu Khương đại nhân trời sinh xinh đẹp động lòng người, người đẹp miệng ngọt, tính tình hoạt bát, lại tài hoa xuất chúng, khiến người ta yêu thích cũng là chuyện đương nhiên, ta giận gì chứ?” Nói đến câu cuối cùng còn có chút nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn ra vẻ vân đạm phong khinh, gương mặt tuấn tú suýt nữa vặn vẹo cả rồi.
 
Từ khi rời khỏi Quốc Tử Giám, Phù Ly càng lúc càng trầm ổn lạnh lùng, Khương Nhan rất hiếm khi thấy dáng vẻ trẻ con giận dỗi này của hắn, bất giác phì cười, chống hông cười nghiêng ngả, một lúc mới ngừng lại, đi đến trước mặt Phù Ly lại vái chào hắn một cái, cười nói: “Hạ quan biết tội, hạ quan sẽ không dám cùng đồng liêu dạo đêm nữa, nhất định sẽ ở bên đường quan, ngoan ngoãn chờ Tiểu Phù đại nhân đến đón! Vẫn mong đại nhân nể mặt hạ quan trời sinh xinh đẹp động lòng người, người đẹp miệng ngọt, tính tình hoạt bát, lại tài hoa xuất chúng mà tha thứ cho hạ quan một lần!”
 
Dưới màn đêm mông lung, một con đom đóm xanh bay đến, tựa như một ngôi sao cô đơn lay động. Phù Ly lườm nàng một cái, tuy không nói gì nhưng hàn băng trong mắt sớm đã tan chảy, lộ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt.
 
Một lúc sau, hắn cuối cùng cũng không kiềm được dao động, đưa tay nâng trán nàng, để gương mặt mộc tươi cười tinh xảo, trắng nõn của nàng ngửa lên, rảo bước, hơi dối lòng nói: “Họ Thôi kia không có ý tốt, sau này không cho phép nàng ở chung một chỗ với hắn, nếu không...”
 
Phù Ly cao lớn, chân dài, Khương Nhan chạy bước nhỏ theo hắn, hỏi: “Nếu không thế nào?”
 
“Hành hình tại chỗ.” Phù Ly nhếch môi nói.
 
“Còn nói không ghen tuông.”
 
“...Im miệng.”
 
Tâm tình Khương Nhan cực tốt, ung dung bước đi, thấy ánh lửa ẩn ẩn hiện hiện, tầm nhìn dần rõ, hai hàng cấm vệ tuần tra mặc áo giáp cầm đao bước qua, ôm quyền với Phù Ly, lại rất nhanh ngay ngắn rời đi ở cuối đường cung. Xung quanh lại khôi phục yên tĩnh, Khương Nhan nhìn bóng dáng cao lớn, thẳng tắp của Phù Ly phía trước, trong lòng khẽ động, bỗng chạy bước nhỏ lên trước.
 
Phù Ly đằng trước nghe thấy tiếng vội vã đằng sau chạy đến, còn cho rằng xảy ra chuyện gì, theo bản năng cầm đao quay người, thấy Khương Nhan dưới ánh lửa vàng nhạt chạy bước nhỏ về phía hắn, sau đó ‘vồ’ một tiếng nhảy lên trên không——
 
Khoảnh khắc ấy như kéo dài vô tận, Phù Ly hơi mở to mắt.
 
Hắn có thể nhìn thấy rõ ánh sáng ấm áp nhảy nhót trong mắt nàng, thấy động tác nhón chân tung người nhảy lên, ngắm nhìn quan bào xanh theo gió phần phật...Không biết tại sao, hắn bỗng buông đao trong tay, theo bản năng ang rộng đôi tay.
 
Giây tiếp theo, hắn ôm Khương Nhan vào lòng.
 
Khương Nhan mặc kệ tất thảy nhào vào lòng hắn, lực tác động lớn, hắn lùi lại nửa bước mới đứng vững, hai tay hệt như đang ôm chặt lấy eo nàng, hệt như ôm lấy trân bảo quý hiếm trên đời, chỉ sợ nàng ngã sẽ bị thương. Hai người ôm nhau đứng đó, bóng cây trên cành lay động, có tiếng gió vù vù cùng tiếng côn trùng râm ran, hắn cúi đầu đưa mắt nhìn Khương Nhan, mặc kệ hai chân nàng như keo da chó quấn lấy hông mình.
 
Đôi mắt Phù Ly sâu thẳm, thấp giọng hỏi: “Nàng muốn làm gì?”
 
“Không làm gì cả, nhào đến tặng ôm.” Khương Nhan cười híp mắt, gương mặt dưới ánh vàng mờ mờ lại lộ ra vài phần xinh đẹp, hai tay ôm lấy cổ hắn cười, “Mà chàng, lại không phải là tọa hoài bất loạn*.”
 
(*Ngồi trong lòng vẫn không loạn, chỉ người nam đoan chính, dù nữ tử ngồi trong lòng nhưng vẫn không nảy sinh ý đồ xấu. Trong câu chuyện Liễu Hạ Huệ dùng thân mình sưởi ấm cho cô gái không kịp vào thành tránh rét)
 
Dưới sao trời, trong ánh trăng, đường cung hẹp dài không một bóng người, cẩm y vệ cả người mặc quân trang ôm lấy nữ quan mặt mày tươi cười, tựa như một bức tranh phủ đầy phấn vàng, khắc vào ánh trăng tươi đẹp đêm nay.
 
“Nói bậy.” Mặt Phù Ly chợt cứng lại, ôm Khương Nhan xoay một vòng, khẽ đặt nàng xuống đất đứng vững, cố gắng che giấu nhịp tim đang đập loạn nhịp, “Rõ ràng là, nàng quá nặng rồi.” Nói rồi, Phù Ly xoay người chạy, bước chân như bay, thật ra ở nơi Khương Nhan không nhìn thấy, hắn cả mặt ảo não.
 
Ảo não vì bản thân định lực không đủ, công lực chưa đủ, rõ ràng bên nhau lâu như thế, nhưng vẫn bị Khương Nhan, họa thủy kia chọc đến không còn chừng mực.
 
“?” Khương Nhan vẫn đang đắm chìm trong câu nói ‘nàng quá nặng rồi’ của Phù Ly, chịu sự đánh trả nặng nề, một lúc sau mới véo véo vòng eo một vòng tay liền có thể ôm gọn của mình, đuổi theo Phù Ly, không phục nói, “Ta thấy chàng quá yếu rồi, Tiểu Phù đại nhân!”
 

Tiếng chuông giờ hợi ba khắc vang lên, trước cổng Hồng Võ, Phù Ly bước chậm lại, sắc mặt ít nhiều khôi phục sự bình tĩnh, lườm nàng nói: “Ta yếu hay không, nàng thử liền biết ngay.”
 
Khương Nhan không biết đang nghĩ gì, bỗng phì cười ra tiếng.
 
Giờ cung cấm đã đến, hai người vừa bước ra cổng Hồng Võ liền thấy bên ngoài vô số người chạy đến, hô: “Cấp báo —— Thiên hộ đại nhân dừng bước!”
 
Đến khi mấy người kia chạy lại gần, Khương Nhan mới phát hiện ra bọn họ mặc là áo giáp xích, đầu đội mũ lớn, chính là quân trang của cẩm y vệ Bắc trấn phủ tư. Những vị cẩm y vệ này lần lượt ôm quyền, thở hổn hển vội vã nói: “Bẩm báo đại nhân, có thích khách trà trộm vào chiếu ngục mưu sát tội phạm quan trọng, Thái phủ sử lệnh Phù thiên hộ lập tức đến trấn phủ tư tập hung thẩm tra!”
 
Chuyện đột ngột phát sinh, lưu luyến cả đường liền tan thành mây khói.
 
Phù Ly nắm chặt bội đao, ánh mắt thoáng lạnh xuống, trầm giọng đáp: “Ta lập tức đến ngay.” Nói rồi, hắn lập tức chạy về hướng Bắc trấn phủ tư, chạy được hai bước lại ngừng lại, quay đầu nhìn Khương Nhan.
 
Khương Nhan thấy hắn muốn nói lại thôi. Trong lòng hiểu rõ, không để ý cười: “Chàng đi đi, không cần lo cho ta.”
 
Phù Ly nhíu mày. Cho dù ra cổng Chính Dương đi về hướng tây chưa đến hai khắc đồng hồ liền về đến nhà, nhưng hắn vẫn có chút không yên tâm.
 
Nghĩ ngợi chút, hắn chọn hai thuộc hạ đắc lực nhất, nói: “Phạm Lực, Lý Quan Chí, đưa Khương biên tu về phủ, cần tăng cường đề phòng, một tấc cũng không rời.”
 
“Vâng.” Hai vị cẩm y vệ không hỏi lý do, chỉ đứng thẳng người, làm ra động tác ‘mời’ với Khương Nhan.
 
Phù Ly lúc này mới xoay người, cùng các thuộc hạ chạy về hướng chiếu ngục của Bắc trấn phủ tư.
 
Vốn hôm nay có thể cùng Phù Ly uống rượu ngắm sao, nào ngờ một đêm đang yên đang lạnh, lại bỗng xuất hiện án hành thích phá đám...Khương Nhan cả đường về đều có chút buồn bực, nhưng thấy hai cẩm y vị một trái một phải gương mặt nghiêm túc, liền nén lại tiếng thở dài.
 
Người nào lại to gan như thế, cư nhiên có thể vào trong chiếu ngục hành thích? Chiếu ngục là ngục lao đáng sợ nhất thiên hạ, trước giờ chỉ có vào không có ra, không biết đã giúp hoàng tộc, giúp triều đình nhổ đi bao nhiêu mầm họa...
 
Chờ đã, vài chiếu ngục thẩm tra nhất định là vụ án lớn, kẻ có thể vào chiếu ngục hành thích tội phạm quan trọng nhất định cũng không phải là người bình thường. Nghĩ lại vụ án lớn phát sinh trong triều đình gần đây. Khương Nhan lập tức hốt hoảng, một cổ khí lạnh dọc theo sống lưng bò lên.
 
Nàng biết là ai rồi.
 
Vài ngày trước đó, Tôn Chương ngự sử tuần thành bị trạng cáo phạm vào tội tham ô mua quan bán tước bắt vào chiếu ngục, trưởng quan Đại Lý Tự Trương Viêm Hồi liền rối đến tay chân loạng choạng, sợ Tôn Chương không kín miệng khai ra ông ta, vì thế mà thuê sát thủ đến cũng không chừng! Dù sao đi nữa, chỉ có Tiết Chương chết rồi, mới có thể đem manh mối bóp chết trong nôi, khiến ông ta kê cao gối ngủ...
 
Nhưng mà, Trương Viêm Hồi có bản lĩnh gì, có thể mua được cao thủ lợi hại như thế đột nhập vào chiếu ngục chứ——Phải biết rằng, chỗ đó trước giờ phòng thủ kiên cố, trừ thi thể ra đến cả một con muỗi cũng không thể ra được.
 
Hay là, Tiết gia ra tay rồi?
 
Phù Ly hẳn cũng đoán ra được gì đó, cho nên mới sai cẩm y vệ không rời nửa bước hộ tống nàng về nhà chăng?
 
Suy nghĩ của Khương Nhan nhất thời phức tạp, đến khi về đến nhà lúc nào cũng không biết, suýt nữa đá vào bậc thềm đá.
 
Hốt hoảng về phòng, không thèm thay áo tắm rửa, nàng ngồi lên giường dưới ánh đèn dầu mờ mờ, bất giác đổ mồ hôi lạnh. Bản thân cuối cùng vẫn là quá trẻ tuổi rồi, cũng có thể là lúc bắt đầu tiến triển thuận lợi, cho nên tạm thời thả lỏng cảnh giác, chưa từng đoán đến việc nếu Tiết gia chó cùng rứt giậu giết nhân chứng, manh mối đứt đoạn, kế hoạch phải tiến hành thế nào đây...
 
Tôn Chương không thể chết được, gã là lổ hỏng yếu nhất để công phá thế lực của Tiết gia.
 
Có suy nghĩ này, Khương Nhan cả đêm không ngủ, hôm sau liền đem hai mắt thâm quầng đến Hàn Lâm Viện soạn sách, lại nửa ngày không tập trung, cầm bút lơ đãng, cả buổi sáng cũng mới viết được mấy trăm chữ ít ỏi.
 

Khiến cho Thôi Huệ vì thế mà lo lắng, vờ như vô ý đi quanh nàng mấy vòng, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Tối qua, đại nhân thật sự bị đưa đến Cẩm Y Vệ thẩm tra ư?”
 
Khương Nhan đang chìm đắm trong suy tư của mình, không đề phòng bị hắn hỏi một câu như thế, mệt mỏi nâng mắt, mờ mịt ‘hả’ một tiếng.
 
Thôi Huệ lại chắc chắn sự mệt mỏi và xanh xao của nàng là kết quả cả đêm tư hình tra hỏi, vành mắt bỗng đỏ lên, quỳ bái nói: “Ta không nên bỏ đại nhân đi trước, để đại nhân chịu tội rồi! Mong đại nhân trách phạt!”
 
“...” Khương Nhan không còn tâm tư viết nữa, tùy tiện đặt bút xuống thở dài.
 
Không cần gấp, lúc này càng phải bình tĩnh. Nàng an ủi mình: Nhất định có thể tìm ra đối sách, nhất định!
 
 
Mà lúc này, trong điện Văn Hoa là một mảng sóng gió nổi lên.
 
Chu Văn Lễ hiếm khi nổi giận, phất tay áo nói: “Chiếu ngục! Nơi ta yên tâm nhất, cư nhiên đường hoàng có thích khách tiến vào trong! Thái phủ sử, ngươi làm việc như vậy sao?”
 
“Điện hạ bớt giận!” Thái Kỳ vội quỳ một chân xuống, Phù Ly bên cạnh cũng quỳ xuống theo.
 
Chu Văn Lễ nhắm mắt, lúc mở mắt đã bình tĩnh hơi nhiều, hít sau một hơi, ra hiệu cho Thái Kỳ và Phù Ly đứng dậy, chậm rãi nói: “Tôn Chương tham ô bán quan bán chức liên quan rất nhiều, nhất định sau lưng có người chống lưng, nếu không diệt cỏ tận gốc, ta cảm thấy xấu hổ với tiên tông thiên hạ, trong lòng bất an.”
 
Dừng chút, hắn lại hỏi, “Phù Ly, đêm qua ngươi cùng thích khách giao thủ, tình hình thế nào?”
 
Phù Ly trầm giọng nói: “Một nam một nữ, nam cầm đao, nữ am hiểu ám khí châm độc, hai người thân thủ trác tuyệt không kém hơn ta, mục tiêu rõ ràng, chính là hướng về Tôn Chương.”
 
“Tôn Chương thế nào rồi?”
 
“Châm độc đâm vào cổ họng, lúc thần đến hắn đã mất mạng.”
 
Nghe xong, đôi mày đen nhánh của Chu Văn Lễ nhíu lại, mắng tiếng ‘Hỗn trướng”!
 
“Nữ thích khách bị thương trốn rồi. Chẳng qua,” Phù Ly tiếp. “Nam đã bị bắt lại, cắn lưỡi, nuốt độc chưa được, vẫn còn sống.”
 
 
Tác giả có lời muốn nói: Cư nhiên nói con gái quá nặng, Tiểu Phù đại nhân thẳng thắn như thế sao có thể tìm được bà xã đây?
 
Lão quốc công (bình thản uống trà): Vẫn là lão phu có tầm nhìn xa trông rộng, đoán được trước...