Sau khi ổn định cục diện triều đình,Vệ Minh Khê bèn hạ một đạo ý chỉ: phàm phi tần có hoàng tử công chúa nối dõi thì được cấp đất, phi tần không có con nối dõi hay chưa được tiên hoàng lâm hạnh, hoặc được tự nguyện lựa chọn ra khỏi cung lập gia thất hoặc lưu lại trong cung dưỡng lão.

Trong nhất thời, không khí nơi hậu cung vốn ảm đạm lập tức vui vẻ hẳn lên, trước kia mỗi khi đế vương băng hà, càng là phi tử được sủng ái thì lại càng oán hận. Người có nhi tử nối dõi thì còn may mắn hơn một chút, còn toàn bộ sủng phi nếu không có nhi tử đều bị đưa đi chôn cùng Hoàng đế, các phi tử còn lại, nếu không khiến người ta quá chướng mắt thì buộc phải xuất gia tại chùa Quốc tự, ít khi nào có được kết cục viên mãn.

Nay vừa may Thái hậu lại hạ chỉ như vậy, chẳng những không phải chôn cùng Hoàng đế hay xuất gia mà còn có cơ hội thoát ra khỏi cái lồng giam cầm như hoàng cung. Thái hậu khai mở đại ân, làm cho đại bộ phận phi tần đều mang ơn Vệ Minh Khê, trong ngoài cung đều hết mực ca tụng.

Vì vậy, Vệ Minh Khê tài đức sáng suốt lại thêm lần nữa được lưu danh sử sách.

--------------------------------

Sau khi Cao Hàn chết một ngày, Tiểu Hoa vô cùng vui vẻ, chạy vọt vào tẩm cung của Đổng Vân Nhu, trong khi nàng vẫn còn đang ngủ mơ mơ màng màng. Đổng Vân Nhu vốn là hài tử ngủ nướng siêu cấp trên giường, ngoài việc phát hiện ra điểm ấy, Tiểu Hoa còn phát hiện thêm rất nhiều tật xấu khác của nàng, vì thế lại càng thêm không sợ Đổng Vân Nhu, ở trước mặt nàng cũng không thèm kiêng nể gì cả. Còn Đổng Vân Nhu thì cảm thấy Tiểu Hoa càng ngày càng giống tiểu cẩu, chuyên ra vẻ cáo mượn oai hùm.

Tiểu Hoa cứ thế kéo chăn của Đổng Vân Nhu ra, lúc nàng vừa mới tỉnh ngủ trông giống như một chú mèo con ngoan ngoãn vậy, giờ phút này có thể được xem là thời điểm ôn nhu nhất trong ngày của nàng. Không chỉ thế, Đổng Vân Nhu còn dựa thân thể mềm mại của mình vào vòng tay Tiểu Hoa, để nàng ôm ấp, tựa như chú mèo con lười biếng uể oải áp vào lòng chủ nhân, để chủ nhân yêu thương vuốt ve mình vậy.

Mà Tiểu Hoa tất nhiên rất thích thú với việc này, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng cong của Đổng Vân Nhu. Còn Đổng Vân Nhu thì ra vẻ rất hưởng thụ, thân thể mềm dẻo dựa hẳn vào người Tiểu Hoa, lâu lâu còn phát ra tiếng kêu nho nhỏ sung sướng mỗi khi cảm thấy thoải mái, thật là một tiểu miêu đáng yêu. Tiểu Hoa biết những lúc này Đổng Vân Nhu hoàn toàn chưa tỉnh ngủ, bởi vì một khi nàng tỉnh sẽ lập tức biến thành mèo hoang, lại bắt đầu cong lưng hung dữ, giương nanh múa vuốt, xem ra lúc Đổng Vân Nhu ngủ vẫn là tốt nhất.

Tiểu Hoa vuốt ve tấm lưng khêu gợi của Đổng Vân Nhu, cảm giác mềm mượt như tơ. Nếu nàng vĩnh viễn đều ngoan hiền như vậy thì tốt rồi, Tiểu Hoa thầm nghĩ.

Một lúc lâu sau, Đổng Vân Nhu rốt cục cũng khó khăn hé mở nhãn tình hồ mị, ánh mắt câu hồn chớp chớp nhìn Tiểu Hoa, thiếu chút nữa đã làm cho hồn phách của nàng bị câu đi mất. Tiểu Hoa vỗ vỗ ngưc, không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần Đổng Vân Nhu dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, Tiểu Hoa sẽ cảm thấy tim đập gia tốc, bình bịch bình bịch, càng lúc đập càng nhanh.

Thói quen này được hình thành thế nào thì phải ngược dòng thời gian trở về thời điểm khi Đổng Vân Nhu mới bị Cao Hàn lâm hạnh. Những lúc Tiểu Hoa muốn an ủi Đổng Vân Nhu, nàng đều xoa lưng cho nàng, đối với việc trấn an con người đang có cảm xúc rất hỗn độn ấy không ngờ lại có hiệu quả rất thần kì. Đêm đến, Đổng Vân Nhu thường mơ mơ màng màng chủ động kéo tay Tiểu Hoa đặt lên lưng mình, tuy Tiểu Hoa có những phương diện vô cùng trì độn, nhưng cũng có những chuyện lại cực kỳ có thiên phú, bởi vì khi đó nàng thực lòng coi Đổng Vân Nhu là một chú mèo con. Cũng không nghĩ tới tính nết Đổng Vân Nhu lại tương tự một chú mèo con đến kỳ lạ, càng vuốt ve càng ôn thuận.

Đổng Vân Nhu hoàn toàn không biết thân thể mình làm sao nữa, chỉ cảm thấy mỗi khi đầu ngón tay Tiểu Hoa chạm đến thắt lưng nàng, thì như thể có điện lưu xẹt qua, thoải mái đến mức làm cho người ta không muốn giãy dụa, chỉ biết thuận theo áp vào lòng Tiểu Hoa. Sự việc cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế thì tự dưng biến thành hoạt động bình thường để chuẩn bị cho một ngày mới bắt đầu.

Đổng Vân Nhu một khi thanh tỉnh, vừa nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Hoa thì tâm tình sẽ rất sung sướng, mà tâm tình một khi vui vẻ sẽ rất muốn khi dễ Tiểu Hoa, càng nhìn bộ dạng ngốc nghếch một tay ôm lấy ngực của nàng càng muốn khi dễ!

Thấy Đổng Vân Nhu ngoắc ngoắc ngón tay, Tiểu Hoa ngây ngốc đem mặt ghé sát lại, Đổng Vân Nhu xấu xa liền véo véo hai má Tiểu Hoa, quả nhiên là nữ nhân đáng sợ tính cách có chút biến thái! Đến khi nhãn tình Tiểu Hoa thiệt u oán, tâm tình Đổng Vân Nhu mới thoả mãn buông má Tiểu Hoa ra.

Dáng vẻ Tiểu Hoa vô cùng đáng thương, tự xoa xoa hai má của mình, nữ nhân này một khi nhãn tình khôi phục thanh tỉnh, tính cách liền đại biến. Lần trước nàng không cẩn thận đụng đến hai khoả mềm mại trước ngực Đổng Vân Nhu, được rồi, là nàng kìm lòng không được mới thò tay sờ trộm, không ngờ lại bị ăn ngay một cái tát. Trong lòng Tiểu Hoa rất uỷ khuất, cũng đâu phải chưa từng sờ qua, buổi tối ở kính viên hôm ấy còn được tuỳ tiện sờ lung tung mà, cũng đâu có bị nói gì, bây giờ chỉ vụng trộm chút thôi thì đã hung dữ như vậy, năm vết ngón tay trên má phải cả ngày mới hết, càng nghĩ càng không hiểu được. Hôm nay mình cái gì cũng chưa làm, thiếu chút nữa nàng đã véo mặt mình sưng lên, nữ nhân này thật xấu xa!

Tiểu Hoa nhìn Đổng Vân Nhu, chỉ im lặng nhưng thần tình trong mắt đầy u oán chỉ trích, đáng tiếc Đổng Vân Nhu hoàn toàn làm như không thấy.

“Hoàng Thượng băng hà rồi!” Mặc dù Tiểu Hoa đối với Đổng Vân Nhu vẫn đầy một bụng bất mãn, nhưng cũng không quên hôm nay có đại hỉ đặc biệt.

Đổng Vân Nhu không nói gì, chỉ liếc nhìn Tiểu Hoa, nàng không như Tiểu Hoa, nàng nghĩ sâu xa hơn nhiều. Bản thân nàng là phi tử được sủng ái nhất của Hoàng Thượng, lại không có nhi tử nối dõi, một khi Hoàng Thượng băng hà, nhẹ thì xuất gia, nặng thì phải bồi táng, ngẫm lại cảm thấy buồn, mình tốt xấu gì cũng mới mười tám tuổi mà thôi. Quên đi, nếu đến lúc phải chết, cứ kéo tiểu cung nữ này theo chôn cùng, sẽ không sợ nhàm chán nữa.

“Thì sao? Đến lúc đó Hoàng Hậu nương nương của ngươi bắt ta bồi táng theo Hoàng Thượng, ngươi sẽ rất vui vẻ chứ gì?” Đổng Vân Nhu nâng cằm Tiểu Hoa. Cho dù chết, cũng phải khiến tiểu cung nữ này đi cùng, nghĩ được như vậy rồi, trong lòng Đổng Vân Nhu cũng không để ý chuyện này lắm.

“Hoàng Hậu nương nương là người thiện lương, nàng sẽ không bắt ngươi bồi táng!” Tiểu Hoa kiên định nói, hơn nữa nàng không thích Đổng Vân Nhu nói như vậy, Hoàng Hậu nương nương là người thiện lương mà!

“Đồ ngốc, hoàng cung nào có người thiện lương!” Đổng Vân Nhu hừ nhẹ, cười nói, nàng không tin Vệ Minh Khê thiện lương gì cả, người giả nhân giả nghĩa thì nhiều lắm, chứ chân chính thiện lương chỉ có một vài.

“Ta nói Hoàng Hậu nương nương thiện lương là thiện lương!” Tiểu Hoa gắt lên với Đổng Vân Nhu, nàng cũng không biết mình kích động vì Đổng Vân Nhu phê phán Hoàng hậu nương nương, người nàng luôn luôn tôn kính, hay vì Đổng Vân Nhu có khả năng phải bồi táng nữa.

Đổng Vân Nhu khẽ nheo mắt, tiểu cung nữ chết tiệt này dám quát mình. Nàng cũng không biết vì sao hình tượng Vệ Minh Khê ở trong lòng của Tiểu Hoa lại vĩ đại đến vậy? Thật là khó hiểu!

---------------------------------

Sau khi tân hoàng đăng cơ được một thời gian nhưng vẫn không có động tĩnh gì, càng khiến cho hậu cung phi tần thêm bất an, trong lòng Tiểu Hoa cũng mơ hồ không yên, riêng Đổng Vân Nhu cứ tỏ vẻ như mình chẳng hề liên quan, nên thế nào thì cứ thế đi.

Hôm nay Tiểu Hoa rốt cục nhịn không được nữa, nàng nghe nói Hoàng hậu và Thái tử phi, không, hiện tại phải là Thái hậu và Hoàng hậu ở ngự hoa viên ngắm hoa, nàng liền cường ngạnh kéo Đổng Vân Nhu đi ngự hoa viên, muốn hỏi rốt cục Thái Hậu sẽ xử lí Đổng Vân Nhu cùng chúng phi tần thế nào, cứ bí ẩn như vậy, làm cho nàng phát hoảng.

Đổng Vân Nhu cảm thấy ý nghĩ của Tiểu Hoa thật kỳ lạ, nếu Vệ Minh Khê thiện lương, ắt hẳn Cao Hàn sẽ không chết sớm như vậy, nàng mơ hồ cảm giác được cái chết của Cao Hàn có chút không tự nhiên. Hoàng hậu trở về chưa đầy một tháng Cao Hàn đã lìa đời, vậy chắc chắn việc đó phải có can hệ đến Vệ Minh Khê, tuy rằng suy đoán đó nàng chỉ dám để trong lòng.

Nhìn từ xa, Tiểu Hoa đã thấy được Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca, các nàng đứng rất gần nhau, phía sau còn có một đám đông nữ quan và cung nữ, tuy rằng hai người không có tiếp xúc gì nhưng trong mắt Tiểu Hoa lại cảm thấy đặc biệt thân mật. Nàng đột nhiên nhớ tới bí mật nghe được hôm ở khu đình nhỏ, trong lòng liền giật thót, nhưng nghĩ lại thì có lẽ do mình quá cả nghĩ.

Thị lực Dung Vũ Ca không kém, hơn nữa lại ở cách đó không xa nên lập tức nhìn thấy Đổng Vân Nhu và tiểu cung nữ đang đẩy đẩy kéo kéo, khẽ mỉm cười, xem ra hai người không giống chủ tớ cho lắm. Ánh mắt Đổng Vân Nhu chạm phải mắt Dung Vũ Ca, đành phải đi ra, theo lễ tiết thỉnh an Vệ Minh Khê.

“Thái Hậu nương nương vạn phúc!” Đổng Vân Nhu cúi mình cung lễ, Tiểu Hoa cũng lập tức hành lễ với Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca.

Vệ Minh Khê lúc này mới nhớ ra trong cung còn có người là Đổng Vân Nhu, Đổng Vân Nhu nói thế nào cũng là Quý phi, hiện tại cũng được tấn cấp thành Thái phi.

“Đổng thái phi cũng đến ngự hoa viên tản bộ sao?” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng hỏi.

“Nô tỳ muốn biết Đổng thái phi có phải bồi táng theo không? Trong lòng ta Hoàng hậu nương nương vẫn luôn là người thiện lương, ta vẫn luôn luôn kính ngưỡng người… Không… phải là Thái hậu nương nương… Thái hậu nương nương chắc sẽ không bắt Đổng quý phi cùng các nương nương khác bồi táng hay xuất gia…” Tiểu Hoa nói năng lộn xộn, quả thật nàng rất khẩn trương. Đổng Vân Nhu kéo tay Tiểu Hoa, muốn nàng câm miệng, nói chặn lời chủ tử sẽ bị ban tội chết.

“Thái hậu, đây là cung nữ mới tiến cung, không hiểu quy củ, có chỗ thất lễ, mong nương nương thứ lỗi!” Rõ ràng Đổng Vân Nhu đang che chở cho tiểu cung nữ này.

Dung Vũ Ca nhướn mày, thực là có ý tứ! Dung Vũ Ca hơi nhếch miệng, quả nhiên là đồng loại nên mình mới có cảm giác thân thiết thế này.

Vệ Minh Khê chú ý tới Tiểu Hoa, đột nhiên nhớ ra chính là cung nữ ở kính viên ngày đó, giờ nhìn thấy các nàng bảo vệ nhau thế, quả nhiên cùng Đổng Vân Nhu có tư tình. Vệ Minh Khê đột nhiên có cảm giác, thì ra trên đời này ngoài nàng còn có người có loại tình cảm nữ nữ này, xem ra vi phạm luân thường không chỉ có mình và Dung Vũ Ca, làm cho Vệ Minh Khê có chút cảm giác thân thiết. Hơn nữa từ ánh mắt Tiểu Hoa,Vệ Minh Khê thấy được nàng đối với mình chính là kính ngưỡng, đây là một tiểu cung nữ đơn thuần ngay thẳng.

Vệ Minh Khê cơ hồ có thể tưởng tượng hình tượng mình trong cảm nhận của tiểu cung nữ này là thế nào, chắc là vừa vĩ đại vừa thánh khiết. Vệ Minh Khê cảm thấy mình khó lòng có thể phụ hình tượng đẹp đẽ này.

“Khi Hoàng đế cữu cữu còn tại thế, người rất sủng ái Đổng thái phi, ta nghĩ Hoàng đế cữu cữu sẽ rất thích có Đổng thái phi ở bên cạnh làm bạn, bao giờ Hoàng lăng tu kiến xong, đến lúc đó chắc sẽ tuyển một vài phi tử Hoàng đế cữu cữu yêu thích, bồi cùng người lên đường, không sợ Hoàng đế cữu cữu tịch mịch nữa…” Dung Vũ Ca cười nói, nhìn sắc mặt Tiểu Hoa đại biến cùng sắc mặt khẽ biến của Đổng Vân Nhu, khoé miệng lại khẽ nhếch lên, đúng là nụ cười vừa tà ác vừa đùa dai.

Vệ Minh Khê nghe nói vậy, biết tính tình “chỉ sợ thiên hạ không loạn” của Dung Vũ Ca lại phát tác, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. Mấy ngày nay tân hoàng đăng cơ, diệt trừ gian thần loạn đảng, nhất thời quên mất phải xử trí chúng tần phi của tiên đế. Tần phi ở lại trong cung ngược lại chỉ làm tăng thêm chi tiêu trong cung, không bằng đưa các nàng về nhà gả cho người khác thì tốt hơn.

“Vũ Ca không thể nói lung tung, tiên hoàng nhân đức cung thuận, tự nhiên sẽ không cho phép bản cung để cho các tần phi phải chôn cùng.” Vệ Minh Khê tâng bốc Cao Hàn thành bậc thánh minh quân chủ, mà kỳ thật Vệ Minh Khê vẫn cảm thấy bồi táng là một việc vô cùng tàn khốc, mệnh nữ nhân mình vốn đã không tránh được, đã đủ đáng buồn rồi, Vệ Minh Khê thật lòng muốn đối với các nàng nhân từ một chút.

“Ngươi xem, ta đã nói Thái hậu nương nương sẽ không để ngươi phải bồi táng mà!” Tiểu Hoa nghe vậy liền nhìn Vệ Minh Khê tràn đầy sùng kính, chuyển hướng qua Đổng Vân Nhu với vẻ mặt đắc ý vì mình đã đoán đúng, làm cho Đổng Vân Nhu ngay lập tức muốn đánh nàng tơi bời, nàng không muốn nhìn thấy tiểu cung nữ chết tiệt này sùng bái Thái hậu nương nương của nàng như thế!

Dung Vũ Ca nhíu mày, tiểu cung nữ này tựa hồ đặc biệt kính ngưỡng mẫu hậu, mà mẫu hậu đâu phải để cho nàng kính ngưỡng! Dung Vũ Ca trừng mắt với Tiểu Hoa, mà Tiểu Hoa lại hồn nhiên không biết.

Vệ Minh Khê đối với cung nữ không biết lớn nhỏ này chỉ khẽ cười, thật lâu rồi không nhìn thấy người trong sáng đến vậy, ngay cả mình cũng đã một thân đầy tội nghiệt.

“Thái hậu nương nương, nô tỳ có một chuyện muốn thỉnh cầu…” Tiểu Hoa thấy Vệ Minh Khê thiện lương đúng như mình đã lường trước, lá gan lại càng lớn thêm.

Mi mắt Dung Vũ Ca càng nhíu chặt lại, tiểu cung nữ này đúng là được voi đòi tiên!

“Nếu bản cung không thấy khó xử.” Vệ Minh Khê tin tưởng tâm nhãn hài tử này không có ý gì xấu.

“Nương nương có thể ban thưởng cho ta họ Vệ không? Nô tỳ từ nhỏ đã không cha không mẹ, cũng không biết mình họ gì, nếu có họ, Tiểu Hoa sẽ cảm thấy mình không giống cô nhi, Thái hậu nương nương là người tốt nhất mà nô tỳ từng gặp, nếu có thể có cùng họ với Thái hậu nương nương, ta sẽ rất vui.”

Tiểu Hoa nói rất chân thành, Vệ Tiểu Hoa, tên này rất hay, Tiểu Hoa mặc niệm trong lòng, tuy chỉ là tâm nguyện nho nhỏ mà tựa hồ như thứ gì đó hạnh phúc lớn lao.

“Bản cung chuẩn y.” Vệ Minh Khê khẽ gật đầu, ban thưởng cái họ mà thôi, cũng không có gì khó cả.

Dung Vũ Ca lại nhíu mày, người ta cũng muốn mang họ Vệ, mà thôi quên đi, nếu thực sự mang họ Vệ, sợ sẽ khiến mẫu thân tức chết mất, vẫn họ Dung là được rồi.

Đổng Vân Nhu tức đến nỗi không nói nổi một lời, lúc trước hảo tâm ban thưởng nàng họ Đổng, nàng không hề cảm kích, hiện tại lại cầu xin người ta cho mang họ Vệ, tiểu cung nữ chết tiệt này đối với Vệ Minh Khê đúng là loại sai đâu đánh đó, nàng là người của mình, sao lại có thể đưa tay hướng về ngoại nhân!?

Vệ Tiểu Hoa làm cho nàng vô cùng mất hứng, mà Đổng thái phi một khi tức giận, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!