*Recommend: Nghe nhạc khi đọc để có trải nghiệm tốt hơn.
Cùng nhau khởi hành, trên đường cũng không tránh được chung đụng. Mặc Khinh Nguyệt người này, tuy trên người mang khí tức son phấn giống như cả ngày đều đắm chìm trong tửu hương nữ sắc, nhưng thật ra hắn cũng là biết ăn nói, quảng giao lại khôn khéo, cũng giúp được không ít.
"Cố huynh đệ, vào đây", Mặc Khinh Nguyệt ló đầu khỏi xe ngựa, hướng về phía Thanh Sanh đang cưỡi ngựa phía bên kia, phất tay. Thanh Sanh liếc hắn một cái, cũng không từ chối, tung mình xuống ngựa.
"Mặc huynh tìm ta là có chuyện gì?", vừa vào xe ngựa Thanh Sanh đã lập tức đưa tay che lấy mũi, nàng thực sự không chịu nổi loại mùi son phấn nồng đậm thế này. Khí tức trên người Đoan Nhược Hoa là hương hoa lê, nhàn nhạt thanh lãnh, Trữ Tử Mộc là hương gỗ trầm hạt thông, rất dễ chịu.
"Không có chuyện gì, ta sợ huynh ở ngoài đó cưỡi ngựa đã một ngày rồi, đường xa cực khổ, không bằng vào đây nghỉ ngơi một lát", thương đội tổng cộng có hai cỗ xe ngựa, một cho Trữ Tử Mộc, một cho Mặc Khinh Nguyệt. Thanh Sanh không muốn cùng Trữ Tử Mộc ngồi chung một xe, cho nên đành miễn cưỡng ra ngoài cưỡi ngựa.
"Đa tạ Mặc huynh", Thanh Sanh cười nhẹ nói cảm ơn, dù sao cũng là Mặc công tử đây suy nghĩ tinh tế.
"Cố huynh, mạn phép hỏi, Cố huynh đây là người của triều đình?", Mặc Khinh Nguyệt hỏi, ngữ điệu dò xét,
"Không phải, chẳng qua là có chút giao tình với Trần đại ca, cho nên hắn mới đưa tay giúp đỡ mà thôi", Thanh Sanh cười nhạt trả lời.
"Vậy người trong xe kia là ai?", Mặc Khinh Nguyệt hỏi tiếp, hắn vẫn cảm thấy người này không thể là người có xuất thân bình thường.
"Là một vị quý nhân, bất quá ta không tiện cho Mặc huynh biết", Thanh Sanh uyển chuyển cự tuyệt, nhìn được Mặc Khinh Nguyệt có chút lúng túng mới mở miệng chuyển đề tài,
"Mặc huynh, ta thấy năm vị đi cùng huynh đều là cao thủ, hạng võ công cao cường như thế, không biết là có xuất thân thế nào?",
"Ngô Chân Tử, đại đệ tử phái Không Động, kiếm pháp Không Động nhẹ như mưa, nhanh như gió. Bất Giới hòa thượng, năm đó nhờ Đồ sát ma côn mà nổi danh chốn giang hồ. Trương Chấn Hổ, tự soạn ra Chấn Hoàn đao pháp, đao kiếm siêu quần, năm đó tàn sát cả nhà cừu nhân. Còn có huynh muội Đinh gia, Đinh Thiết Chân cùng Đinh Nhất Tâm, là môn hạ của đệ nhất thiên hạ phái, phái Lăng Vân", Mặc Khinh Nguyệt nói một hồi, có chút tự kiêu.
"Là cao nhân trong truyền thuyết a...", Thanh Sanh gần như là kích động đến trợn mắt, trong lòng hoàn toàn là nóng lòng muốn chiêm ngưỡng, lập tức bắt lấy tay Mặc Khinh Nguyệt mà khẩn cầu,
"Mặc huynh, có thể nói một lời với mấy người họ, tỉ thí mấy chiêu với ta được không?", Mặc Khinh Nguyệt không khỏi sửng sốt, thấy người đó một bộ dạng kích động, tròng mắt vốn lãnh đạm lại trở nên lấp lánh tinh quang, làm cho hắn cũng nhất thời ngây ngẩn, lắp ba lắp bắp,
"Đương nhiên là... có thể... theo ý huynh..."
Thanh Sanh lúc này cười rộ lên, mới phát hiện ra dựa sát vào thế này lại càng làm cho cỗ hương son phấn kia nồng đậm xông vào mũi nàng. Nàng vội vàng rút tay, kéo xa ra khoảng cách, mỉm cười đa tạ liền nhảy khỏi xe. Diễn ra quá nhanh, Mặc Khinh Nguyệt còn đang phát ngốc mà lăng lăng nhìn cổ tay mình, ánh mắt có chút mông lung hoảng hốt, lộ ra vẻ hoang mang.
Thừa lúc thương đội dừng lại nghỉ chân, Thanh Sanh chậm rãi đi về bên đó, ôm quyền mà hướng về phía Trương Chấn Hổ, cười nhẹ,
"Cố Thanh bái kiến tiền bối, không biết tiền bối có thể dành chút thời gian, cùng tại hạ tỉ thí mấy chiêu được không đây?"
Trương Chấn Hổ tay cầm kim đao, đánh giá Thanh Sanh mấy vòng, thấy thân hình nàng thon gầy, cảm giác là một tên tay trói gà không chặt, liền hắng giọng cười to,
"Tiểu tử, đao kiếm vô tình, ta cũng không muốn ngươi bị thương", nụ cười chất phác sảng khoái, cũng làm cho Thanh Sanh sinh vài phần hảo cảm. Nàng hắc hắc cười lại, kiên trì nói,
"Không có gì đáng ngại. Cố Thanh mặc dù khổ luyện kiếm pháp đã lâu, nhưng lại không có người cùng so chiêu tỉ thí, cho nên tại hạ thực lòng muốn được tôi luyện, mong tiền bối chỉ giáo".
Trương Chấn Hổ thấy nàng rất có thành ý, đại đao trên tay bỗng nhảy lên, lưỡi đao xé gió tạo ra âm thanh như hổ gầm rung trời, uy thế áp bức. Hắn đồng thời hô lên, "Tiểu tử, coi chừng!", cùng với đó là trường đao đã từ xa mà đến.
Thanh Sanh rút Phượng Ngâm kiếm khỏi vỏ, mũi chân lướt một đường bán nguyệt, bộ pháp nhẹ nhàng mà uyển chuyển tránh lưỡi đao, mũi kiếm đã trườn tới bên người Trương Chấn Hổ, thanh đao ảnh kiếm, tạo ra một cục diện hỗn loạn mà sắc bén.
"Tần gia Phong Ảnh kiếm, haha, không tồi", Trương Chấn Hổ cười to, thế công không giảm, đại đao trong tay như mãnh hổ hạ sơn, sát ý mạnh mẽ, trên người toát ra nội công thâm hậu, làm cho Thanh Sanh cũng không dám cùng hắn đối kháng quá gần. Nàng thoắt ẩn thoắt hiện, như rồng như rắn, chọn chỗ sơ hở của đối phương mà tấn công,
Hai người đối chiến một hồi, Thanh Sanh chưa từng bị đẩy xuống thế hạ phong, cũng không thể tiến lên thế thượng phong. Nàng như một con hồ ly xảo trá, nhanh nhẹn trốn tránh, rồi lại nhằm sơ hở của đối thủ mà đánh tới, mà Trương Chấn Hổ lại như một loài uy mãnh, cho nên thế cục cứ dai dẳng như thế, chưa chịu kết thúc.
Trương Chấn Hổ không khỏi nóng lòng mất bình tĩnh, lại bị bức liên tục bước lùi mấy bước, có chút mất mặt mũi, rốt cuộc gầm lên một tiếng, trường đao quét ngang một đường, chém thẳng vào Phượng Ngâm kiếm. Thanh Sanh lùi lại mấy bước, cảm nhận được nội lực mạnh mẽ truyền từ trường đao tới tay nàng, làm cho tay nàng tê dại không dứt. Có chút chán nản nhặt Phượng Ngâm kiếm lên, tra vào vỏ, hướng Trương Chấn Hổ hành lễ.
"Không tệ, ngay cả con cọp già kia cũng bị tiểu tử ngươi chọc cho tức giận rồi, haha", tiếng cười vang lên bên tai, nàng quay đầu, nhìn thấy Bất Giới hòa thượng cùng với vài người khác đang đứng bên.
"Phận đã dạy tuyệt đối không được tức giận, tuyệt đối không được a", Bất Giới hòa hượng đắc ý cười, cười tới rung cả chuỗi Phật châu đang đeo trên cổ, nhìn có chút giống như phật Di Lặc.
"Cố công tử kiếm pháp bất phàm, chỉ là thua ở nội lực mà thôi. Không biết vì sao mà công tử lại không có một chút nội công nào như vậy a, đáng tiếc, thật đáng tiếc", Ngô Chân Tử lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu. Thanh Sanh miễn cưỡng cười một tiếng, cũng không đáp lại lời nào.
"Ngươi luyện Phong Ảnh kiếm của Tần gia, nhưng chiêu thức lại có chút không giống, rất mới lạ", Đinh Thiết Chân đứng bên lúc này mới lên tiếng.
"Đúng vậy, ca, bản lĩnh của hắn rất khá, hơn nữa còn có mấy chiêu thức lần đầu muội nhìn thấy a", Đinh Nhất Tâm tiếp lời, một thân y phục màu chàm đứng bên.
"Cố công tử, với kiếm pháp của ngươi, nếu như có thêm công lực luyện trong vòng hai mươi năm hỗ trợ, hẳn sẽ không lâu nữa ngươi sẽ có chút danh tiếng trên giang hồ...", Ngô Chân Tử mở lời, trong mắt nổi lên tia tính toán,
"Ngô đạo trưởng, mời nói tiếp", Thanh Sanh chăm chú lắng nghe, trong khi ấy, huynh muội Đinh gia đứng bên trầm mặt, không nói được lời nào.
"Chân Nguyên đan là tiên dược được phái Lăng Vân luyện thành, có khả năng tăng lập tức tăng hai mươi năm công lực, có điều dược tính rất mạnh, nếu để cho đệ tử nhập môn dùng, nhất định sẽ không chịu nổi mà bất đắc kỳ tử. Cho người trưởng thành dùng, là người chưa từng luyện võ thì cũng không hẳn là có ích, nhưng nếu là người như Cố công tử, luyện võ mấy năm nhưng không hề có một tia nội lực, hẳn là sẽ giúp ích", Ngô Chân Tử nói.
"Thiết Chân, Nhất Tâm, hai người các ngươi là đệ tử Lăng Vân phái, không biết liệu hai người có chân nguyên đan không?", thanh âm của nam tử nhưng âm nhu mềm mại truyền tới từ xa, Thanh Sanh quay đầu lại, nhìn thấy Mặc Khinh Nguyệt đang từ xa tiến tới, một thân ngoại bào tơ lụa phong lưu phóng khoáng.
Thấy Mặc Khinh Nguyệt mở miệng, sắc mặt huynh muội Đinh gia càng trầm xuống vài phần, nhưng vẫn là trầm ngâm không nói, như thể đang do dự. Cuối cùng vẫn là Nhất Tâm mở miệng,
"Trong tay ta còn có một viên, nhưng đây là vật quý, không thể tùy tiện cho người",
"Ta có thể đổi tất cả những gì ngươi muốn để lấy Chân Nguyên đan, thế nào?", Mặc Khinh Nguyệt vẫn không bỏ cuộc, hắn cười nhẹ mà nhìn sang Thanh Sanh, không khỏi làm cho nàng cảm thấy có chút quỷ dị.
"Đa tạ ý tốt của Mặc công tử, tuy nhiên Lăng Vân cũng có lệ riêng, công tử không nên cưỡng cầu". Lời này làm Thanh Sanh có chút thất vọng, bất giác nghĩ tới Vân Khuynh, có Vân Khuynh ở đây lúc này thì tốt rồi...
"Nhất Tâm...", Mặc Khinh Nguyệt kéo dài giọng, thập phần cầu khẩn u oán.
"Sư phụ đã có mệnh, Chân Nguyên đan là vật quý, không thể tùy ý đem cho. Nếu Cố công tử có thể thắng được ta, liền có thể lấy Chân Nguyên đan, khi ấy lỗi cũng không phải ở Nhất Tâm", Thanh Sanh nghe vậy vui mừng, nhưng mấy người khác đều đồng loạt nhíu mày, đều biết rằng Thanh Sanh nửa phần nội lực cũng không có, hiển nhiên là không có cửa thắng.
"Như vậy rất tốt!", Thanh Sanh để ý thấy biểu tình của mấy người kia, nhưng lại lập tức đồng ý.
"Tiểu tử, kiếm pháp Lăng Vân phái thiên về nội công, quỷ mị bén nhọn, ngươi nên cẩn thận thì hơn", Trương Chấn Hổ lên tiếng dặn dò, nhìn bộ dạng nàng trắng nõn thon gầy, không khỏi sinh ra vài phần cảm giác muốn che chở.
"Tiếp chiêu!", trường kiếm trong tay Nhất Tâm lập tức theo lệnh mà nhảy lên, một đường đâm tới, chiêu thức biến ảo khó nắm bắt. Thanh Sanh tĩnh tâm nhìn theo, mũi chân điểm một cái, lộn người nhảy ra sau tránh né, Nhất Tâm thấy vậy, trên mặt liền lộ ra tiểu ý khinh thường, càng dồn sức tấn công, mà Thanh Sanh lại chỉ uyển chuyển mà tránh, như linh hồ đang nhảy.
Thế công của Đinh Nhất Tâm dồn dập, đâm chém không ngưng, Thanh Sanh lại không có nội lực, chỉ có thể tiếp tục tránh né, dần dần đã hao tổn đến khí lực. Đột nhiên lưỡi kiếm chém tới, chém đứt vạt trường sam của Thanh Sanh. Đã tới hồi nguy cấp, nàng thầm nghĩ, chắc mười phần thua như vậy, nếu muốn thắng chỉ còn có thể nhờ đến quỷ kế rồi.
Thế cục vẫn là một người công một người thủ, Nhất Tâm đâm kiếm về phía Thanh Sanh, đột nhiên lại thấy nàng không hề trốn tránh, nhanh như chớp nghiêng người né mũi kiếm, cùng lúc một tay tóm lấy cổ tay Nhất Tâm, một tay trườn lên trước ngực nàng mà đánh một chưởng.
"Vô sỉ!", Nhất Tâm cũng không phản ứng kịp, chỉ có thể tung mình thoát ra.
"Trong lúc tỉ thí, thân thể nếu có đụng chạm thì cũng là ngoài ý muốn, mong cô nương bỏ qua cho", Thanh Sanh thong thả cười, nhưng tay lại tiếp tục trườn lên, tìm chỗ hiểm mà đánh.
Người trong giang hồ, thứ nhất là trọng thanh danh, thứ hai là trọng quy tắc. Nếu có lưu manh thì cũng đã có huynh trưởng chặn trước người bảo vệ, nhưng lần này lại là một mình nàng một mình tỷ thí, gặp lưu manh làm cho nàng không biết phải làm thế nào, lúng túng vài phần.
"Cố Thanh!", Đinh Thiết Chân rống giận, Trương Chấn Hổ vỗ vai hắn trấn an, kỳ thực là giữ hắn lại không cho hắn xông vào. Nhất Tâm nghe tiếng huynh trưởng, thẹn quá thành giận, kiếm pháp lại càng lung lay không ổn định.
"Người trong giang hồ, không nên câu nệ tiểu tiết a", Thanh Sanh vừa nói vừa thi triển quỷ kế, tả xung hữu đột làm cho đối phương miễn cưỡng chống đỡ. Một kiếm đâm tới, Thanh Sanh cũng không chống đỡ, mặc cho mũi kiếm găm vào vai phải, rồi nhanh như chớp rút Phượng Ngâm kiếm ra khỏi vỏ, kê bên cổ Nhất Tâm.
"Cô nương, đa tạ", cả mặt Nhất Tâm đỏ bừng, lại thấy nàng mạo hiểm đến không tránh kiếm, yên lặng mà nhìn, một lát sau không nói không rằng ném hộp gỗ trên đất, quay người đi.
"Tiểu tử không tệ, hữu dũng hữu mưu, lão tử thích!", Trương Chấn Hổ hắng giọng cười to, ánh mắt nhìn Thanh Sanh thập phần tán thưởng, tới vỗ vỗ lưng Thanh Sanh.
"Huynh không sao chứ?", Mặc Khinh Nguyệt lập tức chạy đến, kiểm tra vết thương.
"Ngươi cút ngay, để đó cho bần tăng nhìn một chút, ân, thương thế không sâu, nhìn vậy mà con bé Nhất Tâm kia cũng đã nương tay mấy phần rồi a. Tiểu tử ngươi mạng lớn phúc dày, chỉ mất có chút máu mà thôi, ha ha", Bất Giới hòa thượng đẩy Mặc Khinh Nguyệt ra, cười đến mập mờ.
"Cố huynh, ta dẫn huynh đi băng bó", Mặc Khinh Nguyệt muốn đỡ lấy tay Thanh Sanh dìu nàng đi ra.
"Không cần... không cần, không có chuyện gì, ta tự đi được", Thanh Sanh lắp bắp từ chối rút tay về. Sắc mặt tái nhợt, nàng nghiêng ngả chạy về hướng xe ngựa của Trữ Tử Mộc.
---Hết chương 97---
Editor lảm nhảm: Xa nhau 1 tháng rồi ha, tui biết lần này lâu quá về kiểu chi cũng ế chỏng ế chơ thiên hạ quay lưng hết rồi, mà tui vẫn về, vì lời hứa không drop truyện dù có hoãn bao lâu đi chăng nữa... Thôi ai còn yêu thì cứ đánh đu tiếp ha <3
1 tháng này tui nghỉ để ôn thi với thi bằng lái, thi thì xong ời, còn bằng lái thì trượt ời kkk