Nói một cách chính xác, cô con dâu xinh đẹp không phải là biến thành một cô bé bốn tuổi, mà là thu nhỏ lại - Như tất cả những gì mẹ Thẩm tận mắt thấy, thân hình Khúc Kim Tích biến hoá, thu nhỏ lại thành đứa trẻ bốn tuổi, từ đường nét khuôn mặt non nớt có thể thấy rất giống với Khúc Kim Tích.

Mẹ Thẩm đưa tay ôm ngực, tuổi tác bà đã cao rồi, huyết áp đột nhiên tăng vọt, hai mắt choáng váng, cơ thể lắc lư, doạ Khúc Kim Tích sợ đến mức cô không thể quan tâm đến tình huống hiện tại của bản thân mà vội vàng chạy đến: "Mẹ không sao chứ?"

Tiếng phát ra là giọng nói trẻ con đầy mùi sữa, nhìn lại bàn tay nhỏ bé mà mình đưa ra, Khúc Kim Tích: "..."

“Tích Tích?” Giọng điệu của Mẹ Thẩm dần dần dịu lại, bà vẫn không dám tin nhìn chằm chằm vào cô bé trước mặt. Bà hoài nghi có phải tuổi tác mình đã lớn nên xuất hiện ảo giác rồi hay không, làm sao có thể nhìn thấy con dâu mình biến thành một cô bé chứ?

Khúc Kim Tích dạ cũng không được, không dạ cũng không xong.

Cô không bao giờ ngờ rằng mình sẽ biến thành dáng vẻ khi còn nhỏ - Từ trong tấm gương bên cạnh cô nhìn rõ bản thân bây giờ có dáng vẻ như thế nào, rõ ràng chính là dáng vẻ khi cô còn nhỏ. Mặc dù cô không còn nhớ bản thân rốt cuộc trông như thế nào khi còn nhỏ nhưng cảm giác không thể nào sai.

Lúc trước đều là biến thành động vật hoặc là vật vô tri gì đó đã nhìn thấy, nhưng bây giờ thì hay rồi, trực tiếp thu nhỏ thành bốn tuổi, thu nhỏ thì thu nhỏ thôi, nhưng lại thu nhỏ trước mặt mẹ Thẩm.

Nếu như doạ mẹ Thẩm sợ hãi xảy ra nguy hiểm đến tính mạng, Khúc Kim Tích muốn đập đầu vào tường chết quách cho xong. Vì vậy, cô muốn dùng lý do nào đó có thể giấu mẹ Thẩm nhưng mà mẹ Thẩm đã tận mắt nhìn thấy, cho dù cô muốn bịa một lý do cũng bịa không ra.

Trong lúc bất lực, dưới biểu cảm như thể nhìn thấy câu chuyện cổ tích của mẹ Thẩm, cô căng khuôn mặt nhỏ nhắn lại, trịnh trọng gật đầu.

Mẹ Thẩm hít sâu một hơi. Lần đầu tiên đối mặt với tình huống này, bà luống cuống tay chân, trong đầu tràn đầy suy nghĩ kỳ quái- Con dâu có phải là bị người nào đó nguyền rủa cho nên mới đột nhiên trở nên nhỏ bé đi hay không.

“Con, con đợi ở đây.” Mẹ Thẩm quay người mở cửa ra, bà phải đi tìm người mình tin cậy- Thẩm Thính.

Thẩm Thính đang ngồi trong phòng khách đọc báo, nghe thấy giọng nói từ trên lầu vọng xuống. Anh ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt vội vàng của mẹ, liền đứng dậy: "Mẹ."

“Con, nhanh tới đây.” Mẹ Thẩm kéo lấy Thẩm Thính, xoay người vội vàng chạy lên lầu, đám người giúp việc bên cạnh thấy cảnh này đều kinh ngạc nhìn nhau.

Mẹ Thẩm nổi tiếng tao nhã, bình thường bất kể làm cái gì cũng đều chú ý tới dáng vẻ nhất. Người giúp việc trong gia đình dưới yêu cầu của bà ấy, bình thường đều không dám nói chuyện quá lớn tiếng.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy dáng vẻ bối rối và vội vã như vậy của mẹ Thẩm, không còn giống bà ấy nữa.

“Đừng nói là mợ hai chọc giận bà chủ rồi chứ.” Một người giúp việc thấp giọng nói.

Thím Xuân hét lên: "Câm miệng! Chuyện của chủ nhân từ khi nào đến lượt cô chõ miệng vào?"

Cô giúp việc sợ tái mặt, cúi đầu không dám nói.

Thẩm Thính cũng tràn đầy hoài nghi về hành động của mẹ Thẩm, lo lắng mẹ Thẩm sẽ ngã xuống cầu thang, anh đưa tay ra đỡ bà, bình tĩnh nói: "Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?"

Giọng nói bình tĩnh của anh khiến trái tim đang hoảng loạn vô cùng của mẹ Thẩm từ từ dịu lại, hai mẹ con đứng ở hành lang của tầng hai, mẹ Thẩm ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính.

Mẹ Thẩm luôn rất hài lòng với hai đứa con trai của mình, đặc biệt là Thẩm Thính, Thẩm Kế tính tình hơi ngông cuồng, quanh năm không ở trong nhà, phụ trách xí nghiệp Thẩm Thị to lớn, mẹ Thẩm không có cách nào quản anh ta.

Nhưng Thẩm Thính thì khác. Bề ngoài Thẩm Thính có vẻ bướng bỉnh và khó sống chung, nhưng so với Thẩm Kế, Thẩm Thính vẫn nghe lời hơn nhiều.

Mẹ Thẩm có rất nhiều suy nghĩ trong lòng, đứa con trai út khó khăn lắm mới thích một người, cũng đã kết hôn rồi, hai vợ chồng bây giờ rất ân ái. Nhưng lúc này Khúc Kim Tích đã biến thành một cô bé, Thẩm Thính có thể chấp nhận được không?

Nhưng mà không nói cho anh biết cũng không được. Khúc Kim Tích đang ở trong phòng áo quần, không có cách nào để che giấu chuyện này, sớm muộn gì cũng phải nói cho anh biết chân tướng.

“Tiểu Thính, mẹ nói với con một chuyện, con nhất định phải bình tĩnh.” Mẹ Thẩm lo lắng sẽ đả kích đến con trai, chỉ đành cẩn thận dè dặt nói.

Trong lòng Thẩm Thính khẽ động.

Gia đình mẹ Thẩm là lư hương thế gia, lúc đầu bà ấy với ba Thẩm kết hôn cũng là một cuộc hôn nhân thương mại, nhưng mà ba Thẩm sức khỏe không tốt, sau đó vì bệnh tật mà qua đời, mẹ Thẩm nuôi hai người con trai trong nhà họ Thẩm đến khi trưởng thành mà không hề nghĩ đến chuyện tái hôn.

Đừng nhìn vào vẻ bề ngoài của mẹ Thẩm mà nghĩ bà yếu đuối, thật ra bà là một người phụ nữ rất độc lập và mạnh mẽ, đã trải qua hơn nửa cuộc đời, có sóng to gió lớn nào chưa từng thấy qua, chuyện như thế nào mới có thể khiến bà có phản ứng lớn đến như vậy?

Thẩm Thính lập tức có câu trả lời trong lòng.

“Mẹ, Kim Tích cô ấy… biến thành cái gì rồi?” Thẩm Thính lại cười nói.

Mẹ Thẩm hoàn toàn sững sờ, lời này của con trai là có ý gì? Có nghĩa là con dâu biến nhỏ lại là chuyện bình thường?

"Mẹ……"

Trong phòng áo quần nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, Khúc Kim Tích kiễng chân lên, cố gắng giơ tay với lấy tay nắm cửa--

Chiều cao mà cô biến thân có lẽ thấp hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, cho nên cô phải kiễng chân lên mới có thể với tới tay nắm cửa, khó khăn lắm mới mở cửa, thò đầu ra, nhỏ giọng nói: "Em ở đây."

Thẩm Thính ngước mắt lên nhìn qua Mẹ Thẩm, vẻ mặt anh ngây dại trong vài giây, sau đó bình tĩnh thu lại ánh mắt, nói với Mẹ Thẩm, "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, Kim Tích không sao đâu, tình huống này của cô ấy..."

Ngập ngừng một chút, lời nói bị nghẹn trong cổ họng.

Trước đây Khúc Kim Tích từng biến thành thực vật, động vật, đồ vật nhưng biến thành một cô bé là lần đầu tiên! Trong đầu anh chỉ toàn là khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Khúc Kim Tích.

"Cái gì mà tình huống này của cô ấy? Con đã sớm biết rồi sao?" Mẹ Thẩm càng thêm sững sờ.

Thẩm Thính ho nhẹ một tiếng, đi về phía phòng áo quần, Khúc Kim Tích nấp người sau cánh cửa, chỉ thò đầu ra ngoài. Nhìn thấy anh tiến lại gần, cũng không biết tại sao mà cô vội vàng rụt đầu vào, đóng cửa dùng cơ thể nhỏ bé chặn lại.

Chút sức lực đó của cô có là gì chứ?

Thẩm Thính mở cửa dễ dàng như trở bàn tay, Khúc Kim Tích vội vàng vén váy che mặt, một nỗi xấu hổ không thể giải thích được tràn ngập trong tâm trí.

Cô sớm đã quen với việc biến thân trước mặt Thẩm Thính, bất luận biến thành cái gì, cô đều sẽ không còn xấu hổ nữa, nhưng mà bây giờ...

Ngay khi suy nghĩ lại, điều cô nghĩ là: Tôi đứng cùng với Thẩm Thính, giống hệt như hai ba con.

Khúc Kim Tích chui vào trong một góc, cảm thấy càng xấu hổ hơn, từ đầu đến cuối đều không muốn Thẩm Thính nhìn thấy cô.

Có trời mới biết tại sao vừa rồi cô lại chủ động mở cửa!

Trong nhà có rất nhiều người giúp việc, mẹ Thẩm cũng đi theo vào rồi lập tức đóng cửa lại.

Khúc Kim Tích chân nam đá chân chiêu chạy đến sau lưng mẹ Thẩm, chiều cao của cô chỉ đến eo của mẹ Thẩm, vô thức kéo vạt áo của bà.

Hành động này khiến cơ thể của Mẹ Thẩm đóng băng.

Trong nhà đã rất lâu rồi không xuất hiện trẻ con, hồi ức của bà không khỏi nhớ tới hơn 20 năm trước, khi hai anh em Thẩm Thính mới ba bốn tuổi.

Lúc đó ba Thẩm vẫn còn sống, hai cậu con trai cũng bám lấy mình nhưng mẹ Thẩm có phương pháp giáo dục riêng của mình, cho rằng con trai không nên dính lấy người khác như vậy. Cho nên từ nhỏ đã nghiêm khắc với anh em Thẩm Thính hơn so với ba.

Sau này các con dần dần lớn lên, đã có dáng vẻ của thiếu niên, bọn họ đều theo bên cạnh ông cụ Thẩm học tập, mẹ Thẩm muốn để chúng bám lấy mình cũng không thể.

Bao nhiêu năm nay, mẹ Thẩm gần như đã quên đi cảm giác được trẻ con bám víu.

Bản thân bà có bạn cùng tuổi, bạn cùng tuổi cũng có cháu rồi, nhưng mà không mấy thân thiết, mẹ Thẩm đương nhiên sẽ không thể trêu chọc những đứa trẻ đó.

Bỗng dưng bị Khúc Kim Tích kéo vạt áo, cơ thể nhỏ bé dựa sát vào mình, ngay lập tức khơi dậy trái tim nhân hậu của người mẹ từ nơi sâu thẳm trong trái tim mẹ Thẩm.

"Con đừng doạ Tích Tích!" Bà nói mà không cần suy nghĩ, sau đó bế Khúc Kim Tích lên, "Đừng sợ, mẹ ở đây."

Thẩm Thính: "..."

Khúc Kim Tích: "..."

Cô đỏ mặt vùi đầu vào vai mẹ Thẩm, âm thầm tự thôi miên bản thân: Bây giờ tôi mới ba tuổi.

Mẹ Thẩm vừa rồi chỉ là quá kinh ngạc, lúc này bà đã bình tĩnh lại. Nghĩ đến lời của Thẩm Thính nói, bà hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, đừng làm mẹ bối rối."

Thẩm Thính liếc nhìn người nào đó đang buồn bã không nói gì, anh suy nghĩ một hồi, mẹ Thẩm đã nhìn thấy quá trình biến đổi của Khúc Kim Tích, bà cũng chấp nhận rồi, vì vậy anh cũng không cần phải giấu chuyện này với bà.

Sau đó anh nói: "Năm ngoái Kim Tích xảy ra tai nạn xe hơi, sau đó thỉnh thoảng sẽ biến thành vật nhỏ..."

Anh giải thích rõ ràng tình huống chỉ bằng vài ba câu. Mẹ Thẩm nghe xong liền sững sờ, nếu như không phải tận mắt chứng kiến, suýt chút nữa bà cho rằng con trai mình đang bịa chuyện để kể cho bà nghe.

Loại tình huống này rõ ràng chỉ có trên TV.

Mẹ Thẩm chợt nảy ra một ý nghĩ, nhớ tới sinh nhật năm ngoái, Thẩm Thính và Khúc Kim Tích về tổ chức sinh nhật cho bà. Sáng sớm Khúc Kim Tích không xuống ăn cơm, nói là cảm lạnh. Lúc đó, bà đã có nghi ngờ, thậm chí còn cảm thấy Khúc Kim Tích có thể là cố ý giả bệnh, còn sai người giúp việc lẳng lặng đến kiểm tra.

Cô giúp việc đã nói cái gì...

Mẹ Thẩm cẩn thận nhớ lại, người giúp việc hình như bị con trai mắng đến khóc, nói cái gì mà làm rơi quả bí ngô của cậu hai. Sau đó, bà vào phòng xem Khúc Kim Tích, thấy sắc mặt cô tái nhợt, trong lòng cảm thấy áy náy vì đã hiểu lầm cô.

Còn có Thẩm Kế, lúc đó, biểu hiện của hai cậu con trai trong phòng đều rất kỳ lạ nhưng mẹ Thẩm không suy nghĩ nhiều, bây giờ--

“Quả bí ngô lần trước là Tích Tích biến thành sao?” Mẹ Thẩm có chút ngập ngừng nói.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, mẹ Thẩm lẩm bẩm một câu: "Chẳng trách."

"Cũng chính là nói, qua hai ngày nữa Tích Tích sẽ biến trở lại?"

Theo quy luật trước đây thì đại khái là như vậy. Thẩm Thính tiếp tục gật đầu, nói: "Mẹ, mẹ đặt cô ấy xuống đi."

Cô vợ biến thành đứa trẻ mấy tuổi hoàn toàn khác với giống loài biến thân trước đây, người lãnh đạm như Thẩm Thính cũng muốn ôm người ta vào lòng để nghiên cứu một chút.

Tuy nhiên, dù sao cũng không thể tranh giành với mẹ Thẩm, anh chỉ đành nhắc nhở một cách khéo léo.

Mẹ Thẩm đang định nói thì đúng lúc này giọng nói của thím Xuân từ bên ngoài truyền vào: "Thưa bà, nhà họ Cố gọi điện thoại đến."

Đột nhiên nhớ tới bữa tiệc của nhà họ Cố, mẹ Thẩm thấy đau đầu. Bà đã đặc biệt chuẩn bị lễ phục cho Khúc Kim Tích, chính là muốn tối nay chính thức giới thiệu con dâu mình với mọi người, đồng thời đây cũng là ý của ông cụ trong viện điều dưỡng.

――Thẩm Thính đã hoàn toàn chấp nhận Khúc Kim Tích, cũng nên tuyên bố về sự tồn tại của Khúc Kim Tích với mọi người xung quanh.

Bây giờ Khúc Kim Tích đã biến thành như vậy, làm sao có thể đưa cô đến bữa tiệc đây?

Không còn cách nào khác, mẹ Thẩm đành phải đặt Khúc Kim Tích xuống, vội vàng nhận điện thoại, nhấn mạnh với Thẩm Thính trước khi rời đi: "Không được ức hiếp Tích Tích."

Sau đó, bà lại nói với Khúc Kim Tích: "Mẹ đi một lát sẽ trở lại."

Mẹ Thẩm đi nghe điện thoại, trong phòng áo quần chỉ còn lại hai người, Khúc Kim Tích hận không thể tìm một chỗ để chui vào. Biết Thẩm Thính lúc này đang nhìn mình không rời, cô phồng mặt thở hổn hển nói: "Không được nhìn!"

Đáng tiếc là dù khí thế có lớn cũng bị giọng nói non nớt lấn át, cộng thêm khuôn mặt bánh bao trắng như tuyết đáng yêu, Thẩm Thính đột nhiên bật cười.

Hơn nữa âm thanh càng ngày càng lớn, không có chút dấu hiệu dừng lại.

Khúc Kim Tích: "..."

“Anh đủ rồi!” Cô xoa mặt, “Qua hai ngày nữa em sẽ biến trở lại.”

Mặc dù chuyện bị thu nhỏ lại thành một đứa trẻ khiến cô xấu hổ, nhưng có thể cử động có thể nói chuyện, suy nghĩ lại một chút, cô lại cảm thấy tốt hơn biến thành một con vật hay một vật chết.

Cả ưu điểm và nhược điểm.

Da mặt dày hơn một chút thì tốt rồi.

“Lại đây.” Thẩm Thính vẫy tay, giống như gọi một đứa trẻ.

Khúc Kim Tích rất có cốt khí không qua, cô kéo chiếc váy trên người- khi cô biến nhỏ, chiếc váy dài màu xanh tuyệt đẹp này cũng nhỏ lại theo. Nhìn vào những mũi khoan trên váy, toàn bộ đều biến thành điểm sáng. Hoàn toàn không nhìn ra chúng là kim cương.

"..."

Cô đau lòng ôm ngực, chỉ có thể mong chờ khi biến lại chiếc váy trở về dáng vẻ nguyên bản, nếu không chiếc váy sẽ quá thiệt thòi rồi.

Đang cúi đầu nhìn, đột nhiên vòng eo của cô thắt lại, cơ thể bỗng chốc nhấc lên khỏi mặt đất-Thẩm Thính giơ tay bế cô trong không trung, như vậy, hai người cuối cùng cũng có thể mặt đối mặt nhìn nhau.

“Thì ra khi em còn nhỏ trông như thế này.” Thẩm Thính thuần thục ôm Tiểu Kim Tích vào khuỷu tay, để cô ngồi vững, còn cơ thể Khúc Kim Tích sau khi biến nhỏ vô thức ôm lấy vai của Thẩm Thính.

Cho dù cô biết Thẩm Thính sẽ không để rơi cô, nhưng như vậy mới có thể khiến cô cảm thấy an toàn từ tận đáy lòng.

Khúc Kim Tích hừ hừ: "Khi còn nhỏ em trông như thế này, có phải là anh thất vọng rồi không?"

“Nhóc con.” Thẩm Thính nhéo khuôn mặt mềm mại của cô, nhướng mày, tay cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết, hoàn toàn không giống như cảm giác tay nhéo Khúc Kim Tích khi cô biến thành động vật.

Anh quả thực làm không biết chán.

Ánh mắt như có ý, thì ra nuôi một đứa trẻ cũng khá vui.

――Mặc dù anh cũng chỉ vừa mới nuôi.

“Em sắp tức giận rồi.” Khúc Kim Tích hằn học uy hiếp.

Thẩm Thính trêu chọc cô: "Tức giận cho anh xem thử."

"Em..." Biết mình không đủ ác liệt với anh, Khúc Kim Tích chỉ đành nuốt cục tức này, đổi chủ đề, thở dài nói, "Người giúp việc đều ở đây, lát nữa em làm sao ra ngoài đây."

Mọi người thấy cô bị mẹ Thẩm kéo lên lầu, sau đó đột nhiên xuất hiện thêm một cô bé, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?

Trừ khi cô luôn ở trên tầng hai và không để cho người giúp việc lên. Trước đó khi biến thành động vật nhỏ hoặc là những thứ khác không thể gặp người cũng thôi đi, bây giờ biến thành như vậy, còn phải trốn...

"Sợ rồi sao?"

"Không có."

"Cứng miệng."

"Thẩm Thính!"

Khóe miệng Thẩm Thính nhếch lên một nụ cười, anh cũng không biết tại sao lại muốn trêu chọc cô, dường như nghĩ tới điều gì đó, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu hơn, Khúc Kim Tích nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: "Anh không phiền để em gọi là ba. "

"..."

"Dù sao cũng phải là chưa từng gọi."

"..."

Cửa mở ra, mẹ Thẩm mặt không biểu cảm bước vào.

Vẻ mặt của Thẩm Thính ngưng trệ, thêm một chút bối rối hiếm có.

Khúc Kim Tích cúi đầu, cực kỳ hy vọng Mẹ Thẩm sẽ không nghe thấy những gì mà hai người họ vừa nói.

Mẹ Thẩm nói: "Mẹ quyết định đưa Tích Tích đến nhà họ Cố."

Thẩm Thính: "?"

Mẹ Thẩm bước tới, liền giành lấy Khúc Kim Tích, trừng mắt nhìn Thẩm Thính: "Bảo con đừng ức hiếp nó, không nghe lời."

Một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể ức hiếp được, cậu con trai này của bà thực sự là không được dạy dỗ.

Thẩm Thính: "..."

Nhìn thấy Thẩm Thính bị trách, Khúc Kim Tích cực kỳ vui mừng, chợt nhận ra mình đã tìm được người chống lưng, nhanh chóng ôm chầm lấy mẹ Thẩm. Dù sao bây giờ cô cũng chỉ mới ba tuổi, phải lợi dụng hết đặc quyền của một đứa trẻ!

Mẹ Thẩm phải tham dự bữa tiệc, Khúc Kim Tích biến thành như thế này, bà ấy không có ý định đưa Khúc Kim Tích đi nữa. Tuy nhiên, vừa rồi ở cửa nghe thấy những lời của Thẩm Thính, để Khúc Kim Tích ở lại, nói không chừng con trai mình thế nào cũng ức hiếp nó.

Con dâu biến thành đứa trẻ, lỡ như con trai cảm thấy chơi vui, lại không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, chân tay lóng ngóng, xảy ra chuyện hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.

Lại không thể để người giúp việc biết được tình huống của Khúc Kim Tích.

Suy đi nghĩ lại, mẹ Thẩm vẫn cảm thấy ở bên cạnh mình càng an toàn hơn.

Thẩm Thính mặt không biến sắc nói: "Đã lâu không đến nhà họ Cố rồi. Vừa hay con cũng sẽ đi cùng."

"Mẹ, nếu như mẹ bế Kim Tích xuống, làm sao giải thích với đám người thím Xuân đây?"

Mẹ Thẩm: "..."

Con có cách giải thích được sao?

Chẳng bao lâu, mẹ Thẩm đã biết cách của Thẩm Thính là gì - anh tìm được một cái túi xách và mở nó ra.

Thấy vậy, trong lòng Khúc Kim Tích có một linh cảm không hay, vội vàng muốn trốn.

Đã trễ rồi, bàn tay to lớn của Thẩm Thính túm lấy cô, cười rất nhẹ nhàng: "Ngoan."

Sau đó kiên định nhét Khúc Kim Tích vào trong.

Khúc Kim Tích: "!!!"

Cô vùng vẫy thò đầu ra khỏi khóa kéo, khuôn mặt nhỏ bé đáng thương nôn nóng nói: "... Mẹ, con có thể không tham gia bữa tiệc của nhà họ Cố được không?  "

Mẹ Thẩm còn chưa nói, Thẩm Thính đã nói: "Nếu như muốn mấy ngày này không phải trốn trên lầu hai, em cứ ngoan ngoãn làm theo lời anh."

"..."

Nhét cô vào túi xách rồi đưa cô ra ngoài, khi quay lại có thể quang minh chính đại bước vào, khi người giúp việc nhìn thấy cô, tuỳ tiện giải thích cô là con cái nhà nào là được rồi.

Cho nên, không cần biết có đến bữa tiệc của nhà họ Cố hay không, chỉ cần không muốn phạm vi hoạt động trong những ngày biến thân này chỉ ở tầng hai, còn phải trốn người giúp việc, thì cô phải chui vào cái túi xách này.

Thế là Khúc Kim Tích biến mất không thấy đâu- một người lớn rời đi không ở nhà, người giúp việc không nhìn thấy là chuyện rất bình thường, rất dễ tìm cớ.

Mẹ Thẩm bị động tác dễ thương này của Khúc Kim Tích làm cho tim can rung động, sau đó đau lòng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô bé: "Tiểu Thính nói không sai, đợi đến khi lên xe thì có thể ra ngoài rồi."

Cuối cùng, Khúc Kim Tích lẳng lặng chui đầu vào lại túi xách, cứ như vậy bị Thẩm Thính khiêng lên xe.

Đáng lẽ là do tài xế của nhà họ Thẩm lái, nhưng mẹ Thẩm đã bảo tài xế về nghỉ ngơi, Thẩm Thính ngồi lên ghế lái.

Khi chiếc xe rời khỏi biệt thự cũ của nhà họ Thẩm, Khúc Kim Tích bò ra khỏi túi xách.

Mẹ Thẩm chỉnh lại mái tóc rối bời của cô và bắt đầu nhớ lại: "Lúc đó, sau khi sinh Tiểu Kế, mẹ đã muốn sinh thêm một cô con gái, như vậy thì tốt rồi. Sau khi mang thai làm kiểm tra, phát hiện lại là con trai. Lúc đó, luyến tiếc không thôi, thế là có Tiểu Thính. "

Khúc Kim Tích yên lặng lắng nghe, Thẩm Thính cũng không nói một lời.

"Từ khi mang thai đến khi sinh Tiểu Thính, nó luôn rất ngoan, không làm ầm ĩ chút nào. Nhưng mà khi ba bốn tuổi vẫn có chút bướng bỉnh, thậm chí còn bướng bỉnh hơn cả anh trai nó." Mẹ Thẩm nói.

Ý thức được mẹ muốn kể về những chuyện lương khô thời thơ ấu của mình trước mặt Khúc Kim Tích, Thẩm Thính vội vàng nói: "Mẹ, mẹ nên trang điểm thêm một chút đi."

Bà mẹ đâu thể không biết ý nghĩ đổi chủ đề của con trai mình, hoàn toàn không quan tâm, bà ấy đan xong bím tóc một bên cho Khúc Kim Tích, rồi tiếp tục đan tiếp bên còn lại, vừa đan vừa nói: "Tiểu Thính không biết đã nhìn thấy từ đâu. Lén lút lấy đồ trang điểm của mẹ, nhân lúc anh trai đang ngủ thì trang điểm và làm tóc cho anh trai, sau đó còn dùng máy ảnh chụp lại, anh trai nó giận quá đuổi đánh nó cả nửa ngày. "

Khúc Kim Tích: "..."

Hoàn toàn không nhìn ra Thẩm Thính khi còn nhỏ lại có một khía cạnh như vậy.

Thẩm Thính không cách nào ngăn cản mẹ bôi nhọ hình tượng của mình trước mặt vợ, chỉ đành vùi đầu lái xe, khi đến nhà họ Cố, Khúc Kim Tích đã nghe không ít chuyện phiếm của Thẩm Thính lúc nhỏ. Nhân tiện cũng được mẹ Thẩm tết mấy bím tóc trên đỉnh đầu, làm thành tiểu chiêm chiếp.

Làn da hồng nhuận trắng như tuyết, đôi mắt nho trong veo, mày mắt cong lên khi cười, gò má nhỏ có thịt, xinh đẹp như viên ngọc tuyết, ai thấy cũng yêu.

Mẹ Thẩm hận không thể khiến đôi tay của mình trở nên khéo léo hơn một chút, trang điểm cho Tiểu Kim Tích càng đáng yêu hơn.

"Đi thôi."

Nhà họ Cố và nhà họ Thẩm có qua lại trong kinh doanh, được coi như là một danh môn thế gia. Nhà họ Cố không có con trai nhưng có ba cô con gái. Ban đầu, mẹ Thẩm muốn lựa chọn ứng cử viên cho hai con trai của mình. Trong số đó, bà có cân nhắc đến nhà họ Cố.

Không biết thế nào ba cô con gái của nhà họ Cố, con gái lớn và con gái thứ hai đã sớm kết hôn rồi, chỉ còn lại cô con gái thứ ba. Chênh lệch tuổi tác của cô con gái thứ ba với hai con trai của mình hơi lớn một chút, vì vậy mẹ Thẩm đã loại cô ba của nhà họ Cố ra khỏi danh sách, sau đó, Thẩm Thính kết hôn với Khúc Kim Tích.

Về phần Thẩm Kế, mẹ Thẩm hoàn toàn không quản được anh ta.

Cô ba nhà họ Cố tên đầy đủ là Cố Niệm Thu, tốt nghiệp một trường danh tiếng ở nước ngoài trở về, bữa tiệc của nhà họ Cố là để chúc mừng cô ấy học xong trở về nước, mời rất nhiều người nổi tiếng và doanh nhân giàu có đến.

“Dì Thẩm, cuối cùng dì cũng đến rồi. Đã lâu không gặp, dì thật sự càng ngày càng trẻ ra.” Cố Niệm Thu nghe tin mẹ Thẩm đã đến, vội vàng chạy tới chào đón.

“Nói liều.” Bất luận phụ nữ ở độ tuổi nào cũng sẽ cảm thấy vui vẻ khi được khen trẻ trung. Mẹ Thẩm quở trách nói, “Đã mấy năm không gặp. Bây giờ trở về, cái miệng này còn ngọt hơn trước.”

Cố Niệm Thu cười ngọt ngào hơn: "Có thể khiến dì vui vẻ, con đã mãn nguyện rồi."

Lập tức anh đảo mắt, kinh ngạc: "Anh hai Thẩm?"

"Bình thường chỉ có thể nhìn thấy hình bóng của anh hai Thẩm trên TV. Không ngờ hôm nay có thể gặp được người thật, anh hai Thẩm. Em có mấy người bạn nước ngoài là fan trung thành của anh. Lát nữa có thể xin anh vài chữ ký được không?"

“Có thể.” Thẩm Thính khẽ gật đầu, khí chất xuất sắc. Ngay cả Cố Niệm Thu, người đã từng nhìn thấy nhiều anh chàng đẹp trai ở nước ngoài, cũng không kìm được tim đập nhanh hơn, suýt chút nữa không cưỡng lại được cám dỗ.

Khi bước vào, mẹ Thẩm đi trước một chút, Thẩm Thính dắt Khúc Kim Tích theo sau- Bây giờ Khúc Kim Tích chỉ chạm đến đùi của Thẩm Thính. Để thích ứng với tốc độ của cô, Thẩm Thính đương nhiên bước chân chậm lại.

Vì vậy, từ góc nhìn của Cố Niệm Thu thì sẽ không thấy, đến nổi cô ấy không nhìn thấy Khúc Kim Tích ngay từ đầu. Khi phát hiện ra, đôi mắt của Cố Niệm Thu sáng lên: Cô bé xinh đẹp quá!

Một cô bé đáng yêu lập tức có thể khơi dậy tình mẫu tử của tất cả các cô gái.

Cố Niệm Thu là một cô gái rất ưu tú. Trong những năm qua cô ấy luôn du học ở nước ngoài. Thật ra người mà cô ấy thích là Thẩm Kế, biết Thẩm Kế nghĩ mình là một cô bé, tuyệt đối sẽ không thể thích mình, vì vậy cô ấy muốn khiến cho bản thân càng ưu tú hơn, như vậy mới đủ để khiến bản thân có tư cách đứng bên cạnh Thẩm Kế.

Đây là những suy nghĩ từ tận đáy lòng của bản thân cô ấy, không ai biết cô ấy thích Thẩm Kế, nên đương nhiên cô ấy sẽ để ý đến nhà họ Thẩm. Thẩm Thính là em trai của Thẩm Kế, lại là nghệ sĩ nổi tiếng trong giới giải trí. Cố Niệm Thu muốn không biết cũng không được.

Vì vậy, cô ấy không chỉ biết rằng Thẩm Thính đã kết hôn, mà còn biết rằng đối tượng kết hôn của anh là Khúc Kim Tích. Nếu Thẩm Thính đến nhà họ Cố tối nay, theo lý nên mang theo vợ mình, kết quả anh đã dắt một cô bé dễ thương bên mình.

Cố Niệm Thu buột miệng nói ra, "Anh hai Thẩm, đây là con gái anh sao?"

Chẳng trách phải công khai với bên ngoài, con gái của Thẩm Thính và Khúc Kim Tích cũng đã lớn như vậy rồi?

Khúc Kim Tích: "..."

Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô ba của nhà họ Cố này, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, là một mỹ nhân vô cùng tươi sáng, nhưng mà... ánh mắt không tốt.

Cô trông giống con gái của Thẩm Thính ở chỗ nào vậy?!

Mẹ Thẩm ho khan một tiếng, lấy ra những lý do đã chuẩn bị từ trước, vuốt ve bím tóc của Tiểu Kim Tích, nói: "Niệm Thu, cháu hiểu lầm rồi. Đây là con gái nuôi mà dì nhận, tên là Kim Kim. Ba mẹ cô bé đưa con bé đến sống ở chỗ dì một thời gian rồi, hôm nay nhân tiện đưa con bé qua đây. "

“Thì ra là như vậy.” Cố Niệm Thu lè lưỡi tinh nghịch, trước mặt nhiều người như vậy, cô ba nhà họ Cố không chút do dự ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Tiểu Kim Tích- cô ấy tưởng là cô bé là con gái nuôi của dì Thẩm, vậy thì chính là em gái nuôi của Thẩm Kế, sau này nói không chừng sẽ gặp mặt thường xuyên.

“Xin chào Kim Kim, chị tên là Cố Niệm Thu.” Cô ấy thuận tay tháo chiếc vòng cổ cỏ ba lá đang đeo trên cổ xuống: “Đây là chiếc vòng cổ do chị chính tay làm. Nó sẽ mang lại may mắn. Bây giờ chị tặng nó cho em. Chị đeo lên cho em có được không?"

Trong các buổi tụ hội của những gia đình giàu có, danh giá, thông thường sẽ gặp phải các bạn nhỏ, việc tặng cho cô bạn nhỏ một món đồ trang sức để bày tỏ tình cảm là tình huống rất bình thường.

Lúc này nếu như ngăn cản thì sẽ rất ngượng ngùng.

Vì vậy, cả mẹ Thẩm và Thẩm Thính đều không nói gì.

Khúc Kim Tích ưu sầu, cô đây là nhận, hay là không nhận?

Tại sao cô gái này lại tốt với mình như vậy? Cố Niệm Thu đã tự tay làm chiếc vòng cổ này, nhưng nhìn sơ qua thì vật liệu không hề rẻ. Không thể nào vô duyên vô cớ tặng cho cô một chiếc vòng cổ đắt tiền như vậy.

Nhìn cô ấy, rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính đang mỉm cười, Khúc Kim Tích đột nhiên hiểu ra lý do tại sao: Cô ba nhà họ Cố này chắc chắn là thích Thẩm Thính.

Khúc Kim Tích tách tay của Thẩm Thính ra, kéo chiếc quần âu của anh, dùng hai ngón tay nhéo vào đùi của Thẩm Thính.

Thẩm Thính: "..."

Nụ cười trên môi của anh thu lại rất nhiều, anh khẽ nheo mắt lại, liền nhìn thấy cô bạn nhỏ chỉ cao đến ngang đùi mình.

Ngẩng mặt cười, giọng sữa nói: "Cảm ơn chị, nhưng anh hai Thẩm đã nói với em rằng, em không thể nhận quà của chị gái xinh đẹp, cho nên tấm lòng của chị Kim Kim em xin nhận tấm lòng."

"Tại sao?"

Khúc Kim Tích đến gần Cố Niệm Thu, nghiêm nghị nói: "Bởi vì anh hai Thẩm nói rằng chị gái xinh đẹp tặng quà cho em chỉ là để bắt chuyện với anh ấy."

Cố Niệm Thu: "..."

Thẩm Thính: "..."

Mẹ Thẩm theo bản năng nhìn về phía con trai, một lúc sau bà cúi đầu xuống nhịn cười một cách tao nhã.