Khúc Kim Tích nhũn cả chân, không phải vì phê, mà là vì sợ.

Cô nhìn Thẩm Thính với ánh mắt gần như kinh hãi, không thể hiểu nổi làm sao mà Thẩm Thính có thể nhận ra mình.

Thẩm Thính ghét cô cay đắng, tiếp xúc với cô không nhiều, tất cả mọi người đều cho rằng cô là mèo Khúc Kim Tích nuôi, cho dù cô dùng bút viết chữ mà tới Tần Tang cũng chẳng phát giác gì lạ lùng, chỉ ngờ rằng Khúc Kim Tích đã mất tích đi đâu.

Vốn dĩ cô định bụng chủ động mở lời, nhưng nay thấy Thẩm Thính chắc nịch như vậy, vả lại ánh mắt ấy… Tim Khúc Kim Tích đập như trống trận, bắt đầu hoảng sợ.

Bảo sao trên xe Thẩm Thính chẳng hó hé câu gì, bảo sao cứ phải đuổi Tần Tang đi. Đó là vì anh ta đã biết cô đây chính là Khúc Kim Tích.

Thậm chí anh ta còn chẳng ngạc nhiên trước việc một người sống sờ sờ bỗng biến thành mèo!

Việc này nói lên điều gì?

Liên tưởng tới thái độ của Thẩm Thính với mình…

Không phải anh ta muốn nhân lúc không ai, tiến hành báo thù cô của hiện tại đó chứ!

Không thể trách Khúc Kim Tích nghĩ theo hướng ấy, vì thực sự ánh mắt Thẩm Thính bây giờ, tối tăm, ướt lạnh, là ánh mắt phản diện điển hình.

Ngó thấy con mèo trước mắt xù lông như sắp nổ, cặp mắt đặc trưng loài mèo theo lý nên nở to giữa vùng tranh sáng mà lúc này đồng tử đã co thành một sọc dọc mỏng, tai, bốn chân và cả đuôi bắt đầu run lên với tốc độ mắt thường trông thấy.

Thẩm Thính: “……”

Tâm trạng anh lúc này có hơi phức tạp.

Hình như anh chưa hề nói gì.

Để đoán ra con mèo này chính là Khúc Kim Tích, thực ra cũng không khó.

Chỉ cần tin vào khả năng một người sống biến thành mèo, vậy tất thảy đều trở nên hợp lý.

Tại sao sau khi xảy ra tai nạn, Khúc Kim Tích không dưng biến mất, trong xe lại có một con mèo.

Tại sao con mèo con thoạt trông còn chưa đầy tháng này lại thông minh tới độ viết được chữ, còn nhớ được số điện thoại của Thẩm Thính anh.

Điều quan trọng nhất là, Khúc Kim Tích không nuôi mèo.

Thẩm Thính từng tới biệt thự, bên trong không có bóng một con mèo. Mà giả cô có nuôi mèo thật, chỉ là anh không nhìn thấy, khi cô đi bệnh viện thăm ông đã ôm mèo theo đi chăng nữa.

Nếu vậy, một con mèo con chưa đủ tháng, từ khi mở mắt đã bắt đầu huấn luyện dạy chữ, chỉ một tháng hơn là đã viết chữ được?

Cứ cho là thần đồng trong loài người, để nhận mặt chữ, viết được chữ cũng nhất thiết phải trải qua một khoảng thời gian giáo dục.

Một con mèo con?

Loại trừ đi khả năng khó tin nhất, thứ còn lại chính là kết luận cuối cùng.

Có lẽ dáng vẻ mèo con trông quá là tội nghiệp, Thẩm Thính cau mày, định nói chuyện bỗng con mèo khẽ khàng dịch tới, dụi dụi đầu vào mắt cá chân anh, kế đó chầm chậm ngửa đầu, kêu lên mềm tơi: “Meo~”

Thẩm Thính: “………………”

Tới lúc này rồi, thế mà vẫn muốn vờ vịt.

Khúc Kim Tích quyết định vờ như không hiểu lời anh.

Cứ hễ thấy Thẩm Thính là cô hưng phấn xúc động, điều này không phải ý muốn của cô tuy vậy cô lại không thể khống chế, nói rõ rằng việc bản thân biến thành mèo thực sự có can hệ với Thẩm Thính.

Bây giờ cũng chẳng biết phải dùng cách gì mới có thể biến lại, điều duy nhất có thể làm chính là bám theo Thẩm Thính, không chừng ngày mai thôi là có thể biến về!

Những lúc thế này, lại càng không thể để anh ta cho rằng mình chính là Khúc Kim Tích.

Vì cái mạng này, phải tạm thời bỏ mặt mũi đi!

Khúc Kim Tích cọ xong, nhận thấy Thẩm Thính không động tĩnh gì, cô lục lại tập tính của loài mèo trong óc, bèn giơ chân lên miệng liếm liếm, lại nghẹo đầu, kêu lên với Thẩm Thính.

Tiếng kêu mèo con mềm rũ như bông, ánh mắt Thẩm Thính thêm một lần thay đổi.

Chuyện Khúc Kim Tích gặp tai nạn biến thành mèo, sau khi xác nhận, trên suốt đường về, nó đã khiến anh thực sự tỉnh ra rằng cái chuyện không khoa học, chỉ có thể xảy ra trên phim truyền hình này đã thực sự xảy ra.

Thậm chí anh còn suy nghĩ khá lung.

Rốt thì Khúc Kim Tích đã biến thành mèo, hay do sẵn cô đã là một con mèo, sau mới biến thành người?

Nói cách khác, có chăng Khúc Kim Tích là một con yêu?

Bây giờ… anh buộc phải bỏ suy đoán trước đó đi.

Trên đời không thể có con yêu ngốc ngơ tới vậy.

Có lẽ trong khoảnh khắc tai nạn đã diễn ra sự việc kì bí nào đó, do vậy mới khiến Khúc Kim Tích biến thành mèo.

Anh nhìn Khúc Kim Tích đang không ngừng vờ vịt dễ cưng, chợt cõi lòng manh nha tò mò. Nếu anh không lột trần, cô sẽ còn làm gì nữa?

Dòng tư duy vụt chuyển như điện, ngoài mặt lại không lộ tơ hào. Bỗng Thẩm Thính ngồi xổm xuống, thấy con mèo con giật mình run bắn vì hành động bất thình lình của mình, mắt anh nheo lại, cất tiếng: “Chủ nhân mày là Khúc Kim Tích, cô ta đã dạy mày nhận mặt viết chữ, còn bảo rằng tao là bố mày. Thế mày nói tao nghe, cô ta đi đâu rồi?”

Khúc Kim Tích: “……”

Cô thấy hơi say say.

Thẩm Thính tin rằng cô không phải Khúc Kim Tích rồi?

Hay tiếng gọi “Khúc Kim Tích” của anh ta ban nãy chỉ để thử cô? Màn diễn của cô ban nãy đã làm anh ta xua tan nghi ngờ?

Khúc Kim Tích càng nghĩ càng cảm thấy chính là như thế. Người bình thường sao có thể tin chuyện một người sống biến thành mèo, nếu không do người biến thành mèo chính là mình, dù có người bảo cô vậy, đoan chắc cô sẽ cho rằng người đó bị điên.

Vậy tức là, tạm thời cô được an toàn rồi?

Thẩm Thính có ghét Khúc Kim Tích cỡ nào chăng nữa ắt không đến nỗi ghét lây cả một con mèo con, mèo là vô tội!

Khúc Kim Tích thở phào, cứ vờ ngơ ngốc tiếp có khi Thẩm Thính sẽ lại sinh nghi, đành lắc đầu.

Thẩm Thính lấy giấy bút ra đặt trước mắt cô, nhìn cô ôi là “dịu dàng”.

Khúc Kim Tích: “……”

Giả mà không viết, cô đã viết chữ cho cảnh sát xem rồi, giờ không viết cho anh ta thì hình như khó nói xuôi.

Còn nếu viết, cô nên viết thế nào đây?

Liệu có thể vờ như không hiểu?

Khúc Kim Tích giơ móng hất bút đi, kế đó ngước ánh mắt ngây thơ vô tội ngóng nhìn Thẩm Thính.

Meo, người Thẩm Thính thơm quá cơ!!!

Hễ anh tới gần, quả tim bé nhỏ của cô lại bắt đầu thình thịch thình thịch mất khống chế.

Thẩm Thính không động cựa mảy may, đẩy bút tới.

Nhận thấy không tránh được, Khúc Kim Tích đành diễn lại cảnh trong đồn, cố sức quơ hai chân ôm chặt cây bút gò từng nét. Thẩm Thính đứng dậy, nhìn cô vất vả từ trên xuống.

Bỏ qua những thứ khác, cảnh tượng này khá là dễ cưng.

Nhưng cứ dợm nghĩ con mèo này do Khúc Kim Tích biến thành, đầu Thẩm Thính lại giật nhưng nhức.

Vốn dĩ hôm nay là ngày ly hôn của anh với Khúc Kim Tích, cô lại biến thành một con mèo… Dường như cả ông trời cũng không muốn cho anh ly hôn.

Thẩm Thính khom lưng nhặt giấy lên, chỉ thấy năm con chữ như giun bò gà xéo: Mẹ đi mất tiêu rồi.

“Meo~” Khúc Kim Tích uể oải kêu lên, lấy đó biểu đạt nỗi buồn khổ vì “mẹ đi mất”.

Thẩm Thính: “……………………”

Anh bắt đầu xét lại mình, tại sao phải lãng phí thời gian ở nơi đây. Bất kể Khúc Kim Tích biến thành cái gì cũng chẳng liên can chi tới anh cả.

Song nghĩ lại, đơn thỏa thuận ly hôn vẫn chưa có chữ kí của Khúc Kim Tích.

Chẳng lẽ anh phải xách một con mèo tới nói với luật sư Mạc, rằng mèo chính là Khúc Kim Tích?

Kế sách hiện giờ, chỉ duy có chờ cô bình thường trở lại.

Nghĩ đến đấy, Thẩm Thính lại dòm Khúc Kim Tích một lượt, ánh mắt săm soi cái thân mèo nho nhỏ của cô. Tai trái có một vết thương, xung quanh có vết máu mờ mờ, trong óc chợt chớp lên dáng vẻ cô run rẩy toàn thân lúc ban nãy. Lại nhìn mớ đồ dùng cho mèo Trần Tấn Sinh đã mua…

Những ngón tay thõng bên sườn Thẩm Thính cục cựa. Nếu anh cứ bỏ đi như thế, không nghe không hỏi, cô lại không thể biến về dáng vẻ bình thường, có lẽ hai ba hôm sau toàn thân con mèo này đã nằm chết cứng ở đây.

Anh day đôi mày, cơn phiền bực manh nha.

Đối với anh Khúc Kim Tích chỉ là một kẻ xa lạ đáng ghét, nếu không vì cụ Thẩm, anh và Khúc Kim Tích đã chẳng có bất cứ liên hệ nào.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Khúc Kim Tích, Thẩm Thính đã biết đây là một cô nàng có dã tâm, có dục vọng, còn không hề an phận biết mình.

Ánh mắt cô nhìn anh là nhìn vào lợi ích mà hai chữ “Thẩm Thính” mang lại, ánh mắt nhìn “cụ Thẩm” là nhìn vào món lợi mà họ Thẩm có thể trao cho.

Nhưng ai bảo cụ Thẩm lại thích.

Con mèo bề ngoài ngoan ngoãn ngây thơ này là Khúc Kim Tích biến thành, dẫu rằng lòng dạ cô không ngay chỉnh, nhưng nếu phải bỏ một con mèo con không có chút năng lực sinh tồn như thế ở lại đây tự sinh tự diệt, anh vẫn không thể làm được.

“Đã như thế, mày cứ ở lại đây đợi cô ta về đi.” Thẩm Thính lấy điện thoại ra, định bụng gọi cho Tần Tang, bảo y tìm một người tới — Mạnh Thiên Hạo.

Con mèo do người biến thành này vẫn nên giao cho Mạnh Thiên Hạo chăm lo, đợi cô ta trở về bình thường rồi kí tên hẵng chưa muộn.

Có ý gì vậy?

Khúc Kim Tích cợn hoang mang, nom dáng điệu Thẩm Thính, hình như là định đi?

Đúng lúc ấy, ngay khi Thẩm Thính chưa kịp gọi đi thì đã có cuộc gọi mới tới, là cuộc gọi từ điều dưỡng trong bệnh viện.

Sắc mặt Thẩm Thính vụt thay đổi, linh tính mách bảo điều chẳng lành.

“Anh Thẩm, không ổn rồi! Cụ đột ngột ngất đi rồi!” Giọng nói điều dưỡng rõ đang rất hoảng loạn.

Thẩm Thính: “Giờ tôi tới ngay.”

Anh sải bước dài rời đi, Khúc Kim Tích không biết đã có chuyện gì xảy ra, song khi thấy anh nhận điện thoại xong bỗng mặt đổi sắc, phăm phăm đi ra ngoài cũng vô thức đuổi theo.

Thẩm Thính đi rất nhanh, Khúc Kim Tích phải guồng chạy mới theo kịp.

Cô mới viết chữ xong, lại cố gượng lâu thế nên đã mệt lử, thành thử bây giờ chạy mà cứ lảo đà lảo đảo. Thẩm Thính chợt chững lại, thò hai ngón tay dài dài xách cô lên, ném vào trong xe.



Ngày hôm nay, vì có Khúc Kim Tích đến thăm nên cụ Thẩm vẫn luôn vui vẻ tinh thần, sau khi tỉnh dậy, được sự giúp đỡ của điều dưỡng đã ăn hết bữa tối, nghĩ bụng đã lâu không ra ngoài đi dạo bèn bảo điều dưỡng lấy xe lăn tới, đẩy mình ra ngoài rảo một vòng.

Điều dưỡng là người tỉ mỉ kĩ tính, còn cất công hỏi cả bác sĩ. Nghe bác sĩ bảo là có thể ra ngoài, bấy giờ điều dưỡng mới đẩy cụ Thẩm xuống tầng.

Mặt bắc bệnh viện có vườn hoa, cảnh quan chăm chút, suốt đường đi điều dưỡng và cụ Thẩm nói nói cười cười, ông cụ còn mấy lần nhắc chuyện ôm cháu, lẽ tất nhiên điều dưỡng cũng lựa lời rào đón theo.

Đang nói chuyện, điện thoại cụ Thẩm reo chuông.

Ông cụ nhận điện thoại, kế đó sắc mặt vụt biến đổi, rồi thì không dấu hiệu gì đã lăn ra ngay. Điều dưỡng sợ hoảng hồn, thấy trên điện thoại là một số điện thoại lạ, không biết do ai goi tới. Điều dưỡng báo cho bác sĩ đưa cụ Thẩm vào phòng cấp cứu, ngay sau đó vội vã gọi báo cho Thẩm Thính.

Khi Thẩm Thính tới bệnh viện, điều dưỡng kể lại anh nghe đầu đuôi câu chuyện kĩ từng chân tơ, không dám giấu giếm một mảy.

Sức khỏe cụ Thẩm sẵn đã không tốt xưa giờ, hai hôm trước mới cấp cứu một bận, nay lại thêm bận nữa, bác sĩ nói có thể gặp bất trắc bất cứ lúc nào.

Thẩm Thính lạnh mặt đứng ngoài phòng cấp cứu, không hé một lời.

Điều dưỡng xoắn tay vào nhau, một mặt lo lắng tình hình ông cụ, mặt khác lại không cầm nổi lòng mà đánh giá Thẩm Thính.

Trong ấn tượng của chị, mỗi lần anh Thẩm nhà này tới bệnh viện đều có Tần Tang đi theo, xảy ra chuyện gì cũng là do Tần Tang lo liệu.

Lần này đã tới một mình thì thôi, khiến người ta lấy làm lạ nhất là trên bàn chân trái còn có một con mèo con lông trắng đang nằm.

Mới đầu chị không nhận ra đó là mèo, còn tưởng là một nhúm lông.

Bất ngờ quá.

May mà nửa giờ sau đã có tin tốt truyền ra. Cụ Thẩm không vấn đề gì, chỉ bị ngất, sau khi được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu thì đã tỉnh lại.

“Tiểu Thính, cháu lại đây.” Giọng cụ Thẩm nghe có phần bạc nhược: “Kim Tích đâu, con bé không tới với cháu ư?”

Thẩm Thính ắng lặng, khom lưng xách con mèo con đang đặt mông trên giày da mình lên: “Cô ấy có việc không tới được, mèo của cô ấy tới thay.”

“Meo meo meo ~” Khúc Kim Tích kêu lên vô cùng phối hợp, còn vươn vuốt sờ tay cụ Thẩm.

Cụ Thẩm ngớ người, không nhìn con mèo con nhiều mà bất chợt thở dài một tiếng, nói với Thẩm Thính: “Có phải hôm nay cháu định ly hôn với Kim Tích?”

Cặp mắt Thẩm Thính sầm đi: “Ai bảo ông thế?”

“Cháu cứ trả lời ông trước, có phải thế không?”

“Phải ạ.”

Cụ Thẩm: “Ông không đồng ý!”

Sắc mặt Thẩm Thính thoắt chuyển lạnh như nước đá.

Hai ông cháu đối mắt nhìn nhau, bầu không khí sượng cứng.

Thấy cảnh này, Khúc Kim Tích ra sức vùng giãy. Thẩm Thính đang không vui cực độ, ngón tay buông lỏng, Khúc Kim Tích rơi ngay lên giường. Cô meo lên mấy tiếng, len lên muốn an ủi cụ Thẩm.

Ly hôn! Hỏi ngàn lần cô vẫn muốn ly hôn!!!

Ai ngờ cụ Thẩm lại vì kích động mà giật giật người. Nơi cô đặt chân trở nên bất ổn, lăn dọc tấm chăn ra đến mép giường, nom chừng sắp rơi tọt xuống đất.

“Méo!!!!”

Bầu không khí sượng cứng bị tiếng mèo kêu thảm thiết này đập tan. Cúi đầu nhìn, một con mèo con đang vươn hai chân trước quắp chặt mép giường, hai chân sau không ngừng quơ quào trong không trung, ý đồ “leo” lại lên giường, cũng minh họa một cách hoàn mỹ cho hình ảnh “dùng hết sức bú sữa mẹ”.

Thẩm Thính: “……”

Thẩm Thính vươn tay ra.

Nhưng anh không bế con mèo con lên, lại còn gỡ hai chân trước của nó — hất ra.

Khúc Kim Tích: “??????”

Đờ mờ, quỷ dữ đấy ư?!

Cô rơi bịch xuống đất, xung lực được tấm thảm mềm chịu thay, không hề thấy đau đớn. Cơn đau duy nhất chỉ là từ hai chân trước — khi bấu vào mép giường cô đã dùng sức quá độ.

Khúc Kim Tích: “…………”

Ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Thẩm Thính, chẳng biết phải ảo giác không mà Khúc Kim Tích cảm thấy mình đã trông rõ vẻ chế nhạo trong mắt anh.