Lâm Mặc đang nghĩ tới cái bụng lớn của vợ Lâm Đại Ngưu thì thấy Lâm Tử Nghiên đi tới hỏi: “Phòng bếp còn điểm tâm không?”

Công tử còn muốn ăn á? Mắt Lâm Mặc trợn tròn, không nhịn được cúi đầu nhìn bụng Lâm Tử Nghiên.

Lâm Tử Nghiên cũng có chút ngại ngùng: “Nếu không có thì…”

“Có chứ có chứ, vẫn còn bánh hoa quế, ta đi lấy cho công tử.” Lâm Mặc vội vàng cướp lấy chiếc đĩa không trên tay Lâm Tử Nghiên, chạy về phía nhà bếp.

Cậu nghĩ, tuy rằng công tử ăn nhiều hơn ngày thường, nhưng công tử gầy như vậy, đúng là nên ăn nhiều hơn chút, cường tráng giống Đại Ngưu ca mới tốt.

Hắn vui vẻ đi về phía nhà bếp lấy bánh quế hoa, trở lại nhìn thấy Lâm Tử Nghiên còn đang đợi ở cửa, không khỏi cau mày nói: “Sao công tử không vào trong phòng? Ở đây gió lớn.”

“Không sao.” Lâm Tử Nghiên nhận lấy bánh hoa quế, nói: “Sắc trời đã tối, ngươi quay về nghỉ ngơi sớm đi.”

Lâm Mặc gật đầu, “Vậy công tử cũng nghỉ ngơi đi, ta đi dọn giường cho công tử.”

Cậu nói xong thì muốn đẩy cửa đi vào, Lâm Tử Nghiên vội vàng nói: “Không cần, ta tự dọn là được.”

Lâm Mặc: “Nhưng mà…”

“Không sao.” Lâm Tử Nghiên nói, “Người quay về trước đi.”

Lâm Mặc chỉ đành gật đầu: “Vậy công tử có việc gì thì lại gọi ta.”

Cậu từng bước lưu luyến đi về phía cửa viện, luôn cảm thấy công tử nhà mình hơi kỳ lạ, dường như… Hơi chột dạ?

Tối hôm đó Lâm Mặc nằm mơ, mơ thấy công tử nhà mình ăn rất nhiều bánh hoa quế, sau đó bụng trở nên to như vợ của Đại Ngưu ca.

Cậu ngạc nhiên sờ bụng công tử hỏi, nhiều bánh hoa quế như vậy sao?

Công tử cười đáp, không phải bánh hoa quế.

Cậu ngây ngốc hỏi lại, vậy đó là gì?

Sau đó không biết tên háo sắc muốn lột quần áo công tử nhà cậu chui từ đâu ra, ôm công tử nhà cậu nói, đó là con trai ta.

Đầu Lâm Mặc “ầm” một tiếng lập tức tỉnh lại.

Là mơ thôi, vẫn ổn vẫn ổn… Trong lòng cậu vẫn còn khiếp sợ, vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ hay là ngày mai kêu phòng bếp đừng làm bánh hoa quế cho công tử nữa, ăn nhiều không tốt.

Vậy làm bánh hoa đào đi, món này công tử cũng thích ăn, vừa mềm vừa ngọt.

Cậu kéo chăn nằm xuống ngủ, bối rối nghĩ, sao lại mơ thấy cái tên không biết xấu hổ kia nhỉ?

Mọi thứ trong mơ đều là ngược lại ha?

Cậu yên tâm rồi, vậy tức là sẽ không gặp lại tên háo sắc kia nữa.

Giang Tự Hành ngồi ở cạnh giường, chống đầu nhìn Lâm Tử Nghiên đang trải chăn xuống dưới đất.

Trong phòng chỉ có một cái giường, vừa nãy hắn còn nghĩ bản thân tư thế ngủ không tốt, cũng không biết ban đêm có đè phải Lâm Tử Nghiên hay không thì đã thấy người nọ lấy một cái chăn từ trong tủ ra, vỗ bộp bộp rồi trải xuống đất.

Giang Tự Hành: “… Ta ngủ dưới đất à?”

Lâm Tử Nghiên lắc đầu nói: “Giang huynh là khách, sao có thể sơ suất như vậy, tất nhiên là ta…”

“Lên đây.” Y còn chưa nói xong đã Giang Tự Hành nói, “Cái giường này cũng không phải không đủ.”

Vốn dĩ đã sợ lạnh, lại còn ngủ dưới đất giữa trời đông, Giang Tự Hành nghĩ, y đang chê mệnh mình quá dài đúng không?

Lâm Tử Nghiên hơi do dự nói: “Ta sợ đè vào chân ngươi.”

Giang Tự Hành nói: “Ngươi ngủ bên trong, ta gác chân bên ngoài là được.”

Lâm Tử Nghiên suy nghĩ chốc lát, chỉ đành nhét lại chăn vào tủ, ôm gối đi đến cạnh giường nói với Giang Tự Hành: “Vậy nếu ta đè trúng ngươi thì ngươi phải nói với ta đấy.”

Giang Tự Hành gật đầu, thầm nghĩ, người đọc sách các ngươi lúc ngủ không phải rất nề nếp sao? Ai đè ai còn chưa biết được.

Hắn vốn cho rằng kiểu công tử ít khi ngủ với người khác như Lâm Tử Nghiên, bên cạnh bỗng nhét thêm một người sợ là không ngủ được.

Cũng không đúng, hắn lại nghĩ, sao lại chắc chắn Lâm Tử Nghiên ít khi ngủ cùng người khác chứ? Nghe nói y thường đi học ở bên ngoài, không chừng gặp người trò chuyện tâm đầu ý hợp vui vẻ liền ngủ chung một giường thì sao.

Hắn còn đang suy nghĩ lung tung thì thấy người kế bên không có động tĩnh, chỉ còn tiếng hô hấp nhè nhẹ.

Giang Tự Hành quay đầu nhìn, thấy Lâm Tử Nghiên nằm quay lưng về phía hắn, dường như đã ngủ mất.

Nhanh như vậy? Hắn thử gọi một tiếng, “Lâm Tử Nghiên?”

Lâm Tử Nghiên không có phản ứng gì.

Thật sự ngủ rồi? Giang Tự Hành nhếch mép, quả thật thường cùng người khác ngủ chung giường?

Một đêm này Giang Tự Hành cũng nằm mơ, hắn mơ thấy mình chưa ăn no, sau đó Lâm Tử Nghiên lại bưng cho hắn một cái chân giò lớn, nói cái này ăn ngon lắm đó.

Hắn bán tín bán nghi cắn một miếng.

Mềm quá, hắn hỏi, chân giò nhà ngươi đều hầm mềm vậy sao?

Lâm Tử Nghiên nói, ta hầm đó.

Giang Tự Hành hơi ngạc nhiên, ngươi còn biết hầm chân giò?

Biết nha, Lâm Tử Nghiên nói, ta còn biết giết heo.

Giang Tự Hành khó có thể tin, giết heo?!

Đúng vậy, Lâm Tử Nghiên nói, nhà ta bán thịt heo, ta tên Vương Phú Quý.

Chớp mắt sau đó, Lâm Tử Nghiên biến thành Vương Phú Quý vừa to vừa mập, còn cực kì hào phóng hỏi hắn, mua thịt heo không?

Trái tim Giang Tự Hành run rẩy, choàng tỉnh giấc, lại phát hiện bản thân đang c4n má Lâm Tử Nghiên.

Hắn ngạc nhiên, vội vàng nhả ra.

Lâm Tử Nghiên dường như ngủ rất sâu, cũng không bị hắn đánh thức, hô hấp mềm mại lướt qua môi hắn.

Lúc này Giang Tự Hành mới phát giác bọn họ dựa vào nhau rất gần, hô có thể nghe thấy tiếng hô hấp kề bên, hắn còn ôm chặt eo Lâm Tử Nghiên, mà Lâm Tử Nghiên khẽ túm cổ áo hắn, dường như sợ lạnh mà rúc vào lòng hắn.

Giang Tự Hành: “…” Sao, sao lại ngủ thành như vậy?

Hắn nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng của người trong lòng, bất tri bất giác tim đập thình thịch, tiếng sau còn to hơn tiếng trước.

Hắn muốn lùi lại một chút, nhưng hắn vừa lùi thì Lâm Tử Nghiên lại như bị lạnh, cứ một mực cọ vào lòng hắn.

Giang Tự Hành dừng lại, cuối cùng vẫn vươn tay ôm người vào lòng.

Đúng là hơi gầy một chút, hắn nghĩ, thế nhưng ôm cũng được đấy chứ.

Trời dần sáng, nắng sớm le lói chiếu vào phòng.

Giang Tự Hành đang nửa tỉnh nửa mơ cảm thấy trong lòng trống không, tiếp đến có tiếng người nhẹ nhàng xuống giường.

Dậy sớm vậy à? Hắn mơ mơ hồ hồ nghĩ, trời lạnh như vậy...

Sau đó liền nghe thấy ngoài phòng truyền đến tiếng của cái người tên Tiểu Hắc gì đó, “Công tử, hôm nay…”Cậu đột nhiên dừng lại, lại dường như có chút nghi hoặc nói, “Công tử, trên mặt người, sao lại có vẻ như… Có vết hằn. ”

- -----oOo------