Ngủ ở chỗ lão già đó? Giang Tự Hành có chút buồn bực, đang yên đang lành tại sao phải qua đó ngủ, thân thiết với lão già đó lắm sao?

Hắn không hiểu gì đi tới trước cửa phòng lão già, giơ tay gõ cửa.

“Ai đấy?” Trong phòng truyền ra tiếng lão già, “Vào đi.”

Giang Tự Hành vừa đẩy cửa thì thấy Lâm Tử Nghiên đang trải chăn đệm xuống sàn với lão già.

Giang Tự Hành: “…”

Lâm Tử Nghiên nghe được tiếng động quay đầu lại, thấy là Giang Tự Hành thì như ngây ra, “Ngươi… Ngươi về rồi à?”

“Tiểu Giang đấy hả?” Lão già hỏi, “Cả nhà cô nương kia không sao chứ?”

“Không sao.” Giang Tự Hành đi qua, nhìn chăn đệm dưới đất, “Các ngươi đang làm gì thế?”

Đầu ngón tay Lâm Tử Nghiên nắm lấy vạt áo, hơi mất tự nhiên, “Ta…”

“Tiểu Nghiên nói hôm nay muốn kề gối thủ thỉ tâm tình với ta.” Lão già vỗ chăn đệm, cười tủm tỉm nói, “Ôi chao, mấy tháng không gặp mà vẫn cứ quấn ta vậy đó.”

Giang Tự Hành nhíu mày, “Không được, thân thể y vẫn chưa khoẻ.” Đêm hôm khuya khoắt, tâm cái gì mà tình chứ, có gì không thể để ngày mai nói à?

“Ta khỏe rồi.” Lâm Tử Nghiên nhỏ giọng nói, “Không sao mà.”

“Không được, lỡ cảm lạnh thì sao?” Giang Tự Hành nói, giơ tay muốn kéo Lâm Tử Nghiên lại thấy y tránh đi, nói: “Không sao, có lò sưởi.”

Giang Tự Hành nhìn y, im lặng một lát mới nói: “Vậy được, ta cũng đi lấy chăn qua.”

Lâm Tử Nghiên không hiểu nói: “Lấy chăn làm gì?” Ở đây có mà.

Giang Tự Hành: “Cùng các ngươi kề gối thủ thỉ tâm tình.”

Lâm Tử Nghiên: “…”

Thế là tối đó ba người trải đệm chen chúc trong phòng lão già, có xu thế tâm tình thâu đêm.

Lão già rất vui vẻ, kể hết chuyện này chuyện nọ lão nghe được nhìn được trên đường với Lâm Tử Nghiên, càng nói càng hăng.

“Còn nữa, ba tháng trước ta đi ngang qua Nam Ương…”

Lâm Tử Nghiên lắng nghe, bả vai đột nhiên nằng nặng. Y quay đầu thì thấy Giang Tự Hành dựa vào vai y, dường như đã ngủ rồi.

Y nhớ hồi sáng thầy có nói đêm qua Giang Tự Hành thức chăm y cả một đêm…

“Sao Tiểu Giang lại ngủ rồi?” Lão già bất mãn nói, “Ta còn chưa nói xong nữa.”

Lâm Tử Nghiên nghe tiếng hô hấp gần trong gang tấc, nhẹ giọng nói: “Có lẽ hắn mệt rồi.”

“Thế thì thôi vậy.” Lão già kéo chăn nói, “Không nói nữa, đi ngủ.”

Chăn đệm ba người bọn họ trải cùng một chỗ. Giang Tự Hành và lão già mỗi người chiếm một bên.

Lâm Tử Nghiên lặng im thở dài, cẩn thận đỡ Giang Tự Hành nằm xuống.

Giang Tự Hành dường như ngủ rất say, ngực phập phồng, hít thở sâu.

Lâm Tử Nghiên nhìn hắn, từ từ giơ tay vu0t ve tóc mai của hắn, nhớ tới ngày đó ở Kế phủ, Giang Tự Hành nói với y, ta là… người trong lòng ngươi.

Vậy ngươi thì sao? Y thầm hỏi, Giang Tự Hành, ngươi… có thích ta không?

Sáng hôm sau, Giang Tự Hành còn đang buồn ngủ, vừa vươn tay đã ôm được một vòng eo nóng hầm hập.

Hắn mơ màng nghĩ, hình như eo Lâm Tử Nghiên đâu có thô như vậy…

Lúc này đột nhiên có cánh tay sờ đầu hắn, lẩm bẩm: “Tiểu Nghiên, vi sư muốn ăn hoành thánh…”

Giang Tự Hành đột nhiên mở mắt, thấy thứ mình đang ôm là eo của lão già.

Giang Tự Hành: “…”

Dưới đất chỉ còn hai người là hắn và lão già, Lâm Tử Nghiên không biết đã đi đâu.

Còn sớm vậy mà đã tỉnh rồi ư? Giang Tự Hành đắp chăn cho lão già đang ngủ lăn quay, mở cửa phòng đi xuống lầu.

Hắn đi ra ngoài khách di3m thì thấy Lâm Tử Nghiên đứng bên ngoài đang cho ngựa ăn. Y thêm một nắm cỏ vào chuồng ngựa, lẩm bẩm một câu “thích”, lại thêm một nắm cỏ, lẩm bẩm một câu “không thích”…

Y cứ vừa thêm cỏ vừa lẩm bẩm, nói đến “không thích” thì dường như con ngựa đã ăn no, lắc đầu không ăn nữa.

Lâm Tử Nghiên: “…”

Y vội vàng lại bỏ thêm một nắm cỏ nữa, vu0t ve con ngựa nói: “Ngươi ăn thêm chút nữa đi được không?”

Con ngựa phì mũi hai tiếng, lại cúi đầu ăn.

Đáy mắt Lâm Tử Nghiên xuất hiện ý cười, vu0t ve cổ ngựa.

“Cũng không biết mặc thêm nhiều chút.” Một chiếc áo choàng phủ lên người, y nghe thấy Giang Tự Hành nói, “Sáng sớm lạnh, đừng ở ngoài quá lâu.”

Lâm Tử Nghiên khựng lại, nắm lấy áo khoác gật đầu.

“Bữa sáng muốn ăn gì?” Giang Tự Hành nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của y, thuận miệng nói. “Vừa nãy lão già Chu nói mớ, bảo muốn ăn hoành thánh.”

Lâm Tử Nghiên không nhịn được cười cười: “Vậy thì ăn hoành thánh đi.”

“Được, ta đi mua.” Giang Tự Hành nói, “Ngươi trở về trước đi, đừng để bị lạnh.”

Lâm Tử Nghiên gật đầu: “Đừng thêm hành, lão… Lão tiền bối không ăn.”

Giang Tự Hành kì quái nói: “Sao ngươi biết?” Lão từng nói sao?

Lâm Tử Nghiên: “Ta… Hôm qua lão nói với ta.”

Giang Tự Hành “ừm” một tiếng, kéo Lâm Tử Nghiên về khách di3m xong mới rửa mặt rồi ra ngoài mua hoành thánh.

Lúc hắn cầm hoàng thành về tới cửa thì nghe thấy lão già nói: “Tiểu Giang đi mua hoành thánh rồi à?”

Lâm Tử Nghiên trả lời: “Vâng, có lẽ cũng sắp về rồi.”

“Được được được.” Lão già vui vẻ nói. “Ta đang muốn ăn đây!”

Lâm Tử Nghiên cười nói: “Hắn nghe thấy thầy nói mớ rồi.”

“Thế à, tiểu tử này khá thật đấy.” Lão già tâm viên ý mãn nói, “Tiểu Nghiên, ngươi tìm đâu ra đứa trẻ được việc như này thế?”

Lâm Tử Nghiên tựa như trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói: “Mấy tháng trước, trên đường về kinh con đột nhiên gặp phải bão tuyết, là hắn cứu con, còn vì thế mà khiến cho bản thân cảm lạnh.”

Giang Tự Hành đứng ngoài cửa, đầu kêu ong ong…

Trong phòng, Lâm Tử Nghiên đang nói chuyện với lão già thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Giang Tự Hành đẩy cửa bước vào.

“Tiểu Giang trở về rồi.” Lão già vui vẻ tiến lên cầm hoành thánh, mở ra ngửi ngửi rồi khen ngợi, “Thơm quá! Tới nào, qua đây ăn cả đi.”

Lâm Tử Nghiên thấy Giang Tự Hành vẫn cứ đứng ngoài cửa không bước vào bèn đi qua hỏi: “Ngươi không ăn à?”

Giang Tự Hành ngẩng đầu nhìn y, đột nhiên kéo y đi ra ngoài, “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Này này.” Lão già ở đằng sau hô, “Ăn hoành thánh trước đã!” Có chuyện gì mà không thể vừa ăn vừa nói à?

Giang Tự Hành kéo Lâm Tử Nghiên về phòng của bọn họ, quay người đóng cửa lại.

Lâm Tử Nghiên nhìn bóng lưng rắn chắc của hắn, hỏi: “Sao vậy?”

Giang Tự Hành không quay người lại, thật lâu sau mới nói: “Có phải ngươi đã… Nhớ lại rồi không?”

Lòng Lâm Tử Nghiên căng thẳng, “Ta…”

Giang Tự Hành đột nhiên quay người, nắm lấy cổ tay y đè lên trên tường, cắn răng nói: “Ta không quan tâm ngươi nhớ ra cái gì, nếu ngươi đã là người của ta thì đừng hòng mong ta buông tay!”

Trái tim Lâm Tử Nghiên đập thình thịch, cổ tay phiếm hồng giật giật, nhẹ giọng nói: “Ngươi… Run cái gì?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Giang: Sợ hãi, chân run.

- -----oOo------