Nhân viên cửa hàng kinh ngạc đến mức không khép được miệng, trừng mắt nhìn hai người đối diện đang tương tác.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thích Mộ Dương chờ đến khi tay được lau khô mới đưa trà sữa cho Chử Tình: “Cậu uống cái này.” Đưa cho cô xong cậu ta lại đưa một ly khác cho Thích Vị Thần: “Cái này là trà xanh, không ngọt.”

Thích Vị Thần nhận lấy nếm thử một ngụm, vị chua chua thơm thơm của trà cam lan tỏa trên đầu lưỡi, là hương vị mà cậu thích. Nhìn cậu uống, Thích Mộ Dương rất đắc ý: “Lúc trước chúng ta đến đây tôi từng mua cho cậu, lúc đó cậu rất thích.”

‘Chúng ta’ trong lời cậu ta là chỉ bản thân và bố mẹ năm 41 tuổi.

Chử Tình uống một ngụm của mình, cười nói: “Tôi rất thích mùi vị này.”

“Tôi rất hiểu hai người mà, nhất định sẽ chọn đúng loại hai người thích.” Thích Mộ Dương nói xong thì nhớ đến gì đó, dặn dò Chử Tình, “Cậu đừng nếm thử của cậu ấy, loại của cậu ấy rất đắng, lần đầu mua cậu nhất định đòi uống, kết quả vị đắng kia lưu lại rất lâu, ăn cơm cũng không ngon.”

“… Tôi không có ý định nếm của cậu ấy.” Chỉ là bị Thích Mộ Dương dặn dò như vậy, cô lại thấy hơi tò mò mùi vị ly trà sữa của Thích Vị Thần.

Thích Vị Thần nhìn ly trà sữa: “Cũng được, không đắng lắm.”

“Tôi mới không tin.” Thích Mộ Dương nghiêng đầu nhìn cậu một cái, đi vào cửa hàng dạo một vòng, thấy quần áo đẹp lập tức gọi Chử Tình: “Cái này đẹp, cậu đi thử xem.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Không cần, tôi đã chọn xong.” Chử Tình nói.

Thích Mộ Dương không vui chạy đến kéo cô: “Chỉ chọn hai bộ sao đủ, nhỡ đâu trời mưa thì ngay cả quần áo để thay lúc tắm cũng không đủ, thử thêm đi”

Chử Tình cảm thấy bọn họ ra ngoài một chuyến đã tiêu hết 5 con số(*), dù gì cũng nên tiết kiệm một chút, đang định từ chối thì nghe thấy Thích Vị Thần nhàn nhạt nói: “Đi chọn đi.”

(*) 5 con số: Trên 10.000 tệ 

“Đúng vậy đúng vậy, tôi chọn cho cậu, trước kia tôi thường xuyên cùng cậu đi dạo phố.” Thích Mộ Dương nói, sau đó bắt đầu nghiêm túc chọn quần áo giúp cô.

Chử Tình bất đắc dĩ, đành phải thử từng bộ một. Lúc cô thử quần áo, Thích Mộ Dương ngồi chờ ở ngoài phòng thử đồ như một con chó lớn trung thành. 

Miệng nhân viên bán hàng hàng từ lúc hai người có hành động thân mật qua lại đến giờ vẫn chưa khép lại, lúc này nhìn Thích Vị Thần bình tĩnh đứng trước mặt mình, dáng vẻ tập mãi thành quen thì cuối cùng không nhịn được hỏi một câu: “Em và bạn gái vừa rồi… thật sự là người yêu sao?”

Thích Vị Thần im lặng trong chớp mắt, sau đó trả lời từng câu từng chữ: “Là quan hệ thân mật hơn cả người yêu.”

“A…” Nhân viên cửa hàng ngượng ngùng cười, liếc nhìn Thích Mộ Dương một cái, cẩn thận nói: “Người ngồi ở cửa phòng thử đồ trông rất giống em, hai người là anh em sao?”

“Không phải.” Thích Vị Thần bình tĩnh trả lời.

“Đó là…” Nhân viên bán hàng còn chưa nói xong thì Thích Mộ Dương đã đi đến, cô ấy lập tức ngậm miệng lại.

“Có lẽ cô ấy còn phải thử một lúc nữa, chúng ta ngồi chờ đi.” Thích Mộ Dương nói xong thì đẩy vai Thích Vị Thần đi đến chiếc ghế sofa dài, ngồi xuống.

Nhân viên cửa hàng khó hiểu nhìn hai nam sinh trông rất giống nhau nhưng không phải anh em này, sau đó thấy được một màn kinh người ——

Nam sinh tên là Thích Mộ Dương kia vậy mà lại dựa vào người nam sinh còn lại!

“Ngồi không ra ngồi, dậy!” Thích Vị Thần không hài lòng nhìn về phía sườn mặt của cậu ta.

Thích Mộ Dương lười biếng không có ý định muốn cử động: “Ở đây ngay cả một cái sofa có thể dựa cũng không có, chỉ có loại ghế dài này, vừa nãy tôi xếp hàng mua trà sữa rất mệt, cậu để tôi nghỉ ngơi một lát.”

Cậu ta vừa nói vậy, Thích Vị Thần cũng không gọi cậu ta dậy nữa, ngồi thẳng người làm chỗ dựa lưng cho cậu ta. Ngay lúc nhân viên bán hàng cảm thấy tam quan sắp vỡ nát thì Chử Tình từ trong phòng thử đồ đi ra, trên người mặc một bộ quần áo hoàn toàn mới, thoạt nhìn rất mềm mại.

“Đẹp đẹp.” Ánh mắt Thích Mộ Dương sáng lên.

Chử Tình cười một tiếng: “Lúc trước không phải vẫn nói tôi mặc cái gì cũng không thấy mới mẻ sao? Ngay cả mới mẻ cũng không nhìn ra được còn đẹp được à?”

“Đương nhiên đẹp rồi, có phải không?” Thích Mộ Dương nói, lại dùng cánh tay huých Thích Vị Thần.

Thích Vị Thần hơi gật đầu: “Gói lại đi.”

Chử Tình cũng không làm ra vẻ nhiều, trực tiếp gật đầu nhìn về phía nhân viên bán hàng, sau khi thấy sắc mặt của đối phương thì hơi sửng sốt: “Chị không thoải mái sao?”

“Không, không có, chị gói lại cho em ngay đây.” Nhân viên bán hàng nói xong thì nhìn vẻ mặt của cô, thấy cô không có bất cứ phản ứng gì khi thấy hai cậu con trai thân mật như vậy, thì tam quan lung lay sắp đổ bắt đầu vỡ nát một lần nữa.

Đến tận khi ba người rời đi nhân viên bán hàng vẫn chìm trong dáng vẻ ngơ ngác.

“Người vừa nãy hình như không thông minh lắm.” Thích Mộ Dương nhíu mày.

Chử Tình suy nghĩ một chút đến phản ứng dại ra của nhân viên lúc tính tiền, suy nghĩ một lúc, nói: “Hẳn là trí lực có khiếm khuyết, sau này đến mua quần áo nhiều một chút, để cô ấy kiếm thêm được chút phần trăm đi."

“Vâng.” Thích Mộ Dương phụ họa.

Thích Vị Thần đứng bên cạnh như ngẫm nghĩ gì đó, liếc nhìn hai người một cái, đáy mắt hiện lên một chút gợn sóng.

“Sao vậy?” Chử Tình lập tức nhìn về phía cậu.

Cậu trầm ngâm một chút: “Không có gì.”

Ba người dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, mua một đống quần áo và giày, giao cho trung tâm thương mại trực tiếp đưa đến nhà xong thì đi siêu thị, mua hết một đống nguyên liệu nấu ăn thì cả ba đã đói không chịu được.

“Con không muốn về nhà chờ cơm, con muốn ăn ở trung tâm thương mại.” Thích Mộ Dương ngồi trên ghế nghỉ chân ở ngoài siêu thị, sống chết cũng không chịu bước đi.

Chử Tình cũng mệt mỏi quá mức, ngồi cạnh cậu ta nghỉ ngơi, Thích Vị Thần liếc nhìn hai người một cái: “Tầng cao nhất là nhà hàng ”

“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta nhanh chóng đi thôi!” Thích Mộ Dương soạt một cái nhảy lên.

Chử Tình cạn lời: “Không phải cậu rất mệt à?”

“Nhưng con còn đói hơn, đi mau đi mau…” Cậu ta nói xong thì kéo Chử Tình dậy, vì vậy ba người lại cùng nhau lên nhà hàng ở tầng cao nhất.

Đúng vào lúc 7 - 8 giờ tối, là giờ nhà hàng đắt khách nhất, nhà hàng nào cũng đầy người, bọn họ xếp hàng mười phút, cuối cùng đến lượt.

“Con muốn ăn thịt.” Thích Mộ Dương không còn chút sức sống nào.

Thích Vị Thần quét mắt liếc nhìn cậu ta một cái, đưa thực đơn cho Chử Tình, Chử Tình dựa theo khẩu vị của ba người gọi vài món rồi giao menu cho người phục vụ.

Có lẽ là thật sự mệt mỏi, cả ba người đều không ai nói gì, yên tĩnh chờ đồ ăn lên. Thích Mộ Dương và Thích Vị Thần ngồi cùng nhau, Chử Tình ngồi một mình một bên, đối diện cửa lớn, lúc cô chán thì nhìn dán mắt vào những người đến người đi ngoài cửa, nhìn một lát thì bỗng nhiên vẻ mặt tối xuống.

Hai người đang ngồi đối diện vẫn nhìn chằm chằm vào cô khẽ dừng một lát, quay đầu nhìn theo ánh mắt của cô, thấy rõ đối phương là ai xong thì sắc mặt cũng không tốt cho lắm.

Thậm chí Thích Mộ Dương còn trực tiếp mắng một câu thô tục: “Âm hồn không tan.”

Người bị cậu ta mắng là Hư Hầu - kẻ vừa bị đánh một thời gian trước. Hiện giờ Hư Hầu mang theo một đám bạn bè chó má định vào nhà hàng, thấy ba người họ thì nét mặt hắn ta cứng đờ, mang theo đám bạn mình rời đi như trốn tránh.

“Nó chịu đòn cũng giỏi nhỉ, mới có mấy ngày, trông đã giống như người không có việc gì.” Chử Tình "chậc" một tiếng.

Nghĩ đến những việc Hư Hầu làm với Chử Tình, sắc mặt Thích Mộ Dương lập tức xấu đi: “Nó làm nhiều việc phạm pháp như vậy mà ngay cả một chút báo ứng cũng không có, vết thương vừa lành là có thể cùng bạn bè ăn nhậu chơi bời, nữ sinh từng bị nó xâm phạm thì lưu lại bóng ma cả đời, dựa vào cái gì?”

“Không phải nói nhà nó có tiền có thế sao, chỉ cần bố nó không thất thế thì e rằng nó sẽ không gặp báo ứng đâu.” Chử Tình mím môi, cũng cảm thấy ghê tởm.

Thích Mộ Dương hừ lạnh một tiếng: “Ông bố của nó ngay cả việc quấy rối tình dục còn có thể giấu được, chắc cũng chẳng phải thứ gì thứ tốt.”

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, ăn cơm trước đi.” Thấy phục vụ đưa cơm đến, Chử Tình thở dài nói.

Thích Vị Thần nhìn hai mẹ con đang hơi ủ rũ một cái, cuối cùng cũng không hề nói gì cả.

Nhưng dù không nói thì tâm trạng thèm ăn cũng đã bị ảnh hưởng, sau đó không khí trên bàn ăn cũng không hào hứng, đợi đến khi ngồi xe về nhà thì lại càng lặng lẽ hết cả quãng đường.

Sau khi vào nhà, Chử Tình về phòng trước, Thích Mộ Dương hơi do dự nhìn về phía Thích Vị Thần.

“Con muốn nói gì?” Thích Vị Thần bình tĩnh nhìn về phía cậu ta, đôi mắt màu đen dường như có sức mạnh khiến tâm trí người khác bình tĩnh lại.

Thích Mộ Dương lấy hết can đảm: “Bố, bố có cách nào để Hư Hầu phải chịu trừng phạt không?”

“Bố không có.” Thích Vị Thần bình tĩnh trả lời.

Thích Mộ Dương gãi đầu: “Không sao, con chỉ hỏi một chút thôi, bố đừng để ở trong lòng, người nhà bọn họ xấu như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt, chúng ta kiên nhẫn chờ là được.”

“Đi ngủ đi, đừng nghĩ nhiều.”

Thích Mộ Dương trả lời xong đi vào phòng, Thích Vị Thần một mình trong phòng khách yên tĩnh một lát rồi xoay người về phòng của mình. Bọn họ đi về quá muộn, đợi cậu tắm rửa xong đi ra đã là gần mười một giờ tối.

Thích Vị Thần lau tóc khô một nửa xong thì ngồi xuống trước bàn, mở máy tính ra bắt đầu gõ. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn mờ, ánh sáng máy tính phản xạ trên mặt cậu, trên ngũ quan rõ nét, ánh sáng thay đổi theo độ sáng của máy tính. Trong lúc cậu dùng máy tính, bên ngoài thỉnh thoảng sẽ truyền đến một chút tiếng động nhưng cậu không để ý đến.

Bận rộn đến một giờ sáng, lúc đang chuẩn bị ngủ thì cửa bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến. Cậu dừng một lát rồi đứng dậy mở cửa, cánh cửa vừa mở ra, lập tức có một cái đầu tiến vào thăm dò.

Thích Mộ Dương cười lấy lòng: “Bố, bố còn chưa ngủ sao, vừa hay con hơi cô đơn, con có thể ngủ cùng bố không?”

Thích Vị Thần im lặng một chút: “Vì sao không ngủ ở phòng của mình?”

“Tối hôm nay cảm giác hơi nóng, con sang phòng bố bật điều hòa.” Thích Mộ Dương lập tức nói.

“Điều hòa của con đâu?”

“Nếu con bật lên thì một nhà bật ba cái điều hòa, quá lãng phí điện.” Thích Mộ Dương nghiêm túc nói.

Thích Vị Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu.

Khóe miệng Thích Mộ Dương giật giật, bả vai không tự giác rụt lại: “Hỏng rồi…”

“Hỏng thế nào?”

“Vừa nãy con rảnh quá không có việc gì làm, định làm sạch lưới lọc một chút, kết quả tháo ra xong không lắp lại được.” Thích Mộ Dương hít hít mũi.

Thích Vị Thần: “Bố lắp cho con.”

“Chuyện đó… không lắp được, con hơi vội nên làm hỏng phần vỏ, sau đó tháo lưới lọc.” Thích Mộ Dương nhanh chóng ngăn cậu lại.

Thích Vị Thần im lặng trong chốc lát: “Sau đó?”

“Giờ, giờ là, cả cái điều hòa đều bị con làm hỏng, nếu bố sửa e rằng cần 3 tiếng, bởi vì con thấy có linh kiện rơi xuống giường, còn phải dịch giường.”

Thích Vị Thần: “…”

“Bố.” Miệng Thích Mộ Dương mếu máo, đôi mắt vô cùng đáng thương, cực kỳ giống ai đó.

Ánh mắt Thích Vị Thần khẽ động: “Vào đi.”

“Cảm ơn bố.” Thích Mộ Dương nhanh chóng chui vào.

Thích Vị Thần đóng cửa lại, lúc cậu đi về phía mép giường thì Thích Mộ Dương đã cởi đến mức chỉ còn lại một mảnh vải che thân, nằm trên giường vô cùng quyến rũ, đang cầm điện thoại chơi game.

Thích Vị Thần: “…Mặc quần áo vào.”